Như mất kiểm soát, Triển Chiêu cũng vọt vào phòng ngay sau đó. Trong lúc còn bàng hoàng, chẳng biết bản thân đã đổi sang mặc chiếc áo lót trắng từ khi nào. Nhưng hắn hoàn toàn không có thời gian để ngạc nhiên vì chuyện này, bởi vì hắn đã được nắm lấy bàn tay ấm áp của sư phụ thêm một lần nữa. Đây là thật, chắc chắn là thật. Bàn tay của sư phụ rất lớn với những vết chai rất dày ở lòng bàn tay, ấm áp và rắn chắc. Đôi tay ấy đã từng dạy hắn võ công, vuốt ve má hắn vô số lần, suốt đời này hắn sẽ không quên: “Sư phụ, sư phụ…” Hắn có muôn vàn lời muốn nói với sư phụ, song cổ họng lại như nghẹn ứ, chẳng nói được gì.
Sư phụ cười nói: “Không sao rồi, có sư phụ ở đây.”
Lòng Triển Chiêu được xoa dịu, nhưng bỗng chốc đáy lòng lại trở nên bất an, hắn không dám buông tay sư phụ ra, chợt hắn nhớ tới một điều: “Sư phụ, Xuân Ny?”
“Yên tâm đi!” Sư phụ vẫn cười hồn hậu: “Công Tôn tiên sinh đã trị khỏi cho Xuân Ny rồi, con đừng lo lắng.”
Triển Chiêu sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng trước khi hắn kịp nghĩ ra thì đã nghe sư phụ thở dài: “Sư phụ già rồi, việc giữ lại công lực sáu mươi năm nay cũng chẳng có ích gì, con đi theo Bao đại nhân diệt gian trừ bạo…”
“Sư phụ, không được!” Những lời đó tự động thốt ra mà chẳng cần suy nghĩ, hắn lập tức siết chặt lấy tay của sư phụ: “Sư phụ, không thể được!”
Nhưng sư phụ không đáp lại hắn, nụ cười kia cũng dần biến mất: “Cứu con, sư phụ cũng chỉ mất hết võ công, cùng lắm là trở thành một kẻ phế nhân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play