Đinh Nguyệt Hoa thấy rất tủi thân, nhưng cô không biết phải nói thế nào, phải nói với ai. Tuy nhiên lồng ngực rắn chắc và ấm áp trước mặt khiến cô cực kỳ an tâm, ở đây chắc chắn sẽ an toàn, phải không? Trong mơ màng, cô bấu lấy nơi ấy không chút chần chừ, dù người kia có không ngừng nhấn mạnh “Không sao rồi, đừng lo!” ở bên tai cô như thế nào, cô cũng nhắm mắt làm thinh, chỉ siết chặt lấy vạt áo xanh của hắn, không khi nào buông lỏng.
Xung quanh hỗn loạn, có ai đó cứ đi tới đi lui không biết là đang vội việc gì, nhưng mà cô đã quyết giữ chặt lấy nơi ấm áp khiến cô an tâm ấy.
May thay người kia cũng không từ chối, cô chỉ thấy cơ thể nhẹ tựa như không, người kia đã bế cô lên. Cô nép vào lồng ngực rộng lớn của hắn, bên tai là tiếng nhịp tim đập đều đặn của hắn, vào một đêm khuya tĩnh mịch thanh vắng thế này, nó ấm áp đến mức khiến người ta chực khóc.
Hình như người kia vẫn luôn tiến về phía trước, từ hang động tối tăm mãi cho đến rừng sâu đen kịt, gió lạnh ùa tới cuối cùng cũng khiến đầu óc mơ màng của Đinh Nguyệt Hoa dần tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu thấy giữa bầu trời sâu thẳm, một vầng trăng sáng đang dịu dàng chiếu rọi mặt đất: “Trời còn chưa sáng sao?” Cô không kìm được cất giọng hỏi.
Ai đó cúi đầu cười: “Vẫn còn sớm, cô nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi?” Ánh trăng phủ lên khuôn mặt của hắn một lớp màu bàng bạc, cả người lờ mờ như trong mộng.
Đinh Nguyệt Hoa bỗng có chút sợ hãi: Đây là mơ ư? Lẽ nào mình vẫn còn nằm trong chiếc quan tài đá đó và mơ một giấc mộng đẹp?
Người đó như cảm nhận được sự bất an của cô: “Đừng sợ, chúng ta rời khỏi hang động đó rồi, bây giờ đã đến nơi an toàn. Cô cứ việc nghỉ ngơi thêm một lát đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play