Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
Cố Chiến lúc này mới đưa búp bê cho cô bé.
Thời gian vẫn còn sớm, cậu cũng không vội rời đi mà ngồi xuống nơi có chút ánh sáng hắt vào từ góc tường, cúi đầu đọc đáp án.
Thấy cậu đã lấy được đồ mà vẫn chưa đi, cô bé ôm chặt búp bê, nhịn không được mà hỏi:
“anh không sợ sao? Đây là lần đầu em thấy có người lấy được đáp án mà còn không chịu chạy lẹ đi!”
Trước giờ cũng từng có người vào được đây, nhưng phần lớn chỉ cần có đáp án là chuồn ngay, chẳng ai dám nán lại quá lâu ở chỗ này.
Cố Chiến không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói:
“Ngay cả búp bê trong phòng nghỉ cũng không giữ được, em còn có thể làm gì được anh sao?”
Cô bé: “……”
Bị nói trúng, cô bé bực bội ôm búp bê, chui vào một góc.
Câu hỏi trong bài khảo hạch này còn rất nhiều, càng về sau càng biến thái, đến mức cả mấy câu hỏi từng xuất hiện trong mấy bộ sách tà đạo hay mấy vụ xe lửa gặp quỷ cũng có mặt.
Quan trọng là – đáp án cũng biến thái không kém.
Một bài khảo hạch như vậy thật sự có thể đánh giá trạng thái tinh thần bình thường của một người sao?
Cố Chiến đóng tập câu hỏi lại. Đúng lúc này, cô bé đột ngột nói:
“Đến giờ ăn tối rồi.”
Cố Chiến: “……”
Lời vừa dứt, mắt cậu liền hoa lên, rồi bị kéo ra khỏi không gian bên trong bức tường.
Ánh đèn trong phòng bệnh có phần chói mắt. Cố Chiến khẽ nheo mắt, giơ đáp án mà cô bé vừa đưa.
Ngay sau đó, Văn ca cùng những người khác cũng quay lại.
Vừa vào phòng bệnh, Văn ca rõ ràng tỏ thái độ lạnh lùng, không thèm liếc nhìn Cố Chiến một cái, hiển nhiên là vẫn còn tức giận vì bị từ chối lúc trước.
Một bầu không khí kỳ lạ dần lan ra trong phòng bệnh. Hầu hết mọi người đều đứng về phía Văn ca, còn Cố Chiến thì không hiểu sao lại bị cô lập.
Lần này Văn ca không chủ động bắt chuyện với Cố Chiến – tên người mới không biết điều này, nên phải cho hắn một bài học, cho hắn biết thế nào là “quy tắc”.
Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện được bao lâu thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Y tá trưởng đến.
Cửa phòng bệnh lại bị đẩy “RẦM” một tiếng. Cánh cửa mong manh run rẩy va vào tường như sắp sập đến nơi.
Ánh mắt y tá trưởng không nhìn ai khác, chỉ dừng lại trên người Cố Chiến, môi nhếch lên nở một nụ cười ác độc:
“Có người tự tiện xông vào phòng nghỉ của y tá, cần phải bị nhốt vào phòng phạt để trừng trị.”
Vừa nghe thấy vậy, cả phòng bệnh xôn xao.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Ai mà gan to đến thế, dám tự tiện xông vào phòng nghỉ của y tá và còn bị phát hiện?
Văn ca hỏi: “Ai vậy?”
Y tá trưởng giơ tay lên, chỉ thẳng vào Cố Chiến.
Cố Chiến vẫn giữ biểu cảm thản nhiên, hỏi lại:
“cô có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ?” Y tá trưởng dường như đã đoán trước được cậu sẽ hỏi vậy, nụ cười càng thêm hiểm độc.
“Trong phòng nghỉ của y tá có gắn camera giám sát. Mi không ngờ tới đúng không?”
Quả thật… Cố Chiến không ngờ tới điều này.
Trước đó cậu đã quan sát kỹ kết cấu trong phòng nghỉ, nhưng không hề phát hiện ra có bất kỳ thiết bị giám sát nào.
“Đi theo tôi!” – Y tá trưởng lạnh giọng ra lệnh.
Dựa vào những gì từng trải nghiệm, Cố Chiến chắc chắn rằng y tá trưởng là người. Nhưng nàng lại sở hữu sức mạnh và khả năng hồi phục mà con người bình thường không thể có – có thể một tay đè người chơi dính chặt vào tường, ăn một gậy toàn lực của cậu mà chỉ hôn mê mười mấy phút…
Rõ ràng, đối đầu trực diện với y tá trưởng là điều không thể – ít nhất là hiện tại.
Cố Chiến im lặng đi theo.
Cậu vừa đi khỏi, những người còn lại trong phòng lại cảm thấy bầu không khí kỳ quái hơn bao giờ hết.
Không hiểu sao, họ cứ cảm thấy người mới này… không giống như đang đi cùng “tuyến” với họ.
Có người nhỏ giọng hỏi Văn ca:
“Làm sao bây giờ? Người mới này cứ liên tục tìm đường chết, có nên giúp hắn không?”
“Giúp hắn?” Văn ca nhướn mày, “Đề khảo hạch đều cố định. Nếu hắn lấy được điểm số, chẳng phải mày lại phải chia phần của mình ra sao? Mày nghĩ phần của mày đủ chắc?”
“Còn nữa, hắn đã bị xử phạt hai lần, chỉ số tỉnh táo chắc chắn rất thấp. Mọi người đều biết, chỉ số này mà về 0, sẽ phát điên và bị NPC đưa đi…”
“mày có dám chắc người bước ra từ phòng phạt kia… vẫn là một người bình thường?”
Nghe vậy, người kia im bặt.
Trong phòng chỉ còn một cô gái cau mày, cảm thấy Văn ca dường như đang cố tình cô lập người mới.
Nhưng cô không dám nói ra, bởi vì Văn ca vốn là người dẫn đầu của nhóm người chơi này. Nếu cô lên tiếng, rất có thể bản thân cũng sẽ bị nhắm vào.
“Đi vào!”
Cố Chiến không ngờ, cái gọi là “phòng phạt” mà y tá trưởng nhắc tới… lại chính là nơi trước kia từng tiêm thuốc cho cậu.
Nơi cậu vẫn luôn muốn vào.
【 Hảo gia hỏa, trùng hợp ghê chưa! 】
【 Cười xỉu, tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng lại được "tặng" tới tận cửa 】
【 Đây là cái gì? Cứ tưởng là hình phạt, hóa ra lại là phần thưởng 】
Cố Chiến bị đẩy vào phòng phạt, y tá trưởng tưởng mình đã trừng phạt được cậu, liền nở nụ cười đắc ý. Nàng dùng lực “RẦM” một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Cố Chiến: “……”
Tiếng đóng cửa quá mạnh làm cánh cửa tủ mà cậu lắp lại bị chấn động, bật ra.
Bên trong… một cái đầu lâu lộ nguyên phần đầu ra, sững sờ nhìn người đứng ở cửa.
Nhìn thấy là Cố Chiến, nó lập tức rụt vào chỗ sâu hơn trong tủ.
【 Cười chết, cứ tưởng bị quái vật dọa, ai ngờ dọa lại ngược quái vật luôn 】
【 Haha chưa từng thấy cảnh tượng nào hài như vậy! 】
【 Đầu lâu: Má nó, lại là hắn! 】
Cố Chiến: “……”
Cậu cố gắng giải thích với cái đầu lâu:
“Tao không cố ý.”
Đầu lâu: “……”
(Mày đang nói chuyện với ai vậy? Ở đây còn ai khác nữa đâu!)
Cố Chiến tiến lên, trực tiếp lôi đầu lâu ra khỏi tủ:
“Là cô ta nhốt tao vào đây.”
Đầu lâu: !!!
(Ai hỏi ngươi?! Cứu mạng! Bắt cóc đầu lâu rồi!! Có ai quản lý không vậy!!!)
Theo dự đoán của y tá trưởng, Cố Chiến sẽ bị nhốt trong phòng phạt suốt cả đêm, bị cái đầu ghê rợn dọa cho mất ngủ, vừa đói vừa sợ, kiệt sức đến mức lê lết ra khỏi đó vào sáng hôm sau.
Nhưng thực tế thì…
Cố Chiến đã lục tung hết tư liệu của toàn bộ bệnh nhân, xếp ngay ngắn trên sàn, phân loại rõ ràng.
Suốt cả đêm, cậu đối chiếu từng phần thi thể và cơ quan cơ thể trong phòng phạt, tra xem chúng thuộc về ai.
Và bất ngờ thay – cậu thật sự đã ghép trúng từng bộ phận với từng bệnh án.