Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
Nhưng trong phòng bệnh, những người này đều được đánh số bằng thể khí quan( có hiểu là đánh dấu trên người ), số thứ tự đều rất sớm, sau số 400 thì không còn nữa.
Số lượng không đầy đủ, khoảng giữa vẫn còn thiếu rất nhiều.
Cố Chiến hỏi:
“Những người khác đi đâu rồi?”
Đầu lâu chỉ phát ra âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt”, làm gì nói được tiếng người, có thể gật đầu hay lắc đầu là tốt lắm rồi.
“……”
Cố Chiến xem lại tất cả tư liệu một lần, cuối cùng lựa ra những tờ mình cần dùng.
Duy trì một tư thế quá lâu khiến cơ thể Cố Chiến cứng đờ. Sau khi cất lại hết tài liệu, cậu bắt đầu đi quanh phòng quan sát.
Trưởng y tá từng nói trong phòng y tá có camera theo dõi, nhưng lúc Cố Chiến tới đó lại chẳng thấy cái nào.
Hiện tại nhìn lại, ở nơi này, từ bên ngoài cũng không nhìn ra có camera.
Nếu có thật, hẳn là giấu ở nơi nào đó.
Cậu cẩn thận tìm kiếm trong phòng, cuối cùng, phát hiện một chiếc camera mini ở ngay góc tường.
Một khi đã phát hiện manh mối, thì sẽ liên tục lộ ra thêm nhiều thứ khác.
Không chỉ ở góc tường, sau ổ điện, trên tủ, trên bàn mổ… thậm chí ngay cả trên đèn mổ cũng có!
Camera, gần như có mặt ở khắp mọi nơi.
Lúc này đã là đêm khuya, trong phòng livestream cũng chẳng còn mấy người xem.
Vì bị nhốt quá lâu trong một không gian kín, tinh thần mọi người đều rất mỏi mệt, gật gù buồn ngủ… Thế nhưng, sau khi Cố Chiến có phát hiện mới này, mọi người sau lưng chợt lạnh toát, tinh thần lập tức tỉnh táo.
【 Hắn phát hiện rồi!! 】
【 Bây giờ ngẫm lại mới thấy thật khủng khiếp. Lúc trước phát hiện ra chỗ này có nhiều camera như vậy, toàn thân tôi nổi hết da gà 】
【 Tôi cũng nổi da gà luôn 】
【 Liệu hắn có đoán ra không! Đừng nói là tân binh này lại là người đầu tiên trong phó bản phát hiện ra chân tướng 】
Trong lúc làn đạn đang sôi nổi bàn tán, Cố Chiến cũng đang trầm tư suy nghĩ.
Một bệnh viện… tuyệt đối không cần nhiều camera như vậy.
Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì?
Nghĩ mãi không ra, Cố Chiến đành bỏ cuộc. Bây giờ bụng cậu đang réo vang vì đói, cả đêm không ngủ khiến cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Trưởng y tá hình như vẫn chưa có ý định thả cậu ra. Cố Chiến đơn giản lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo cuối cùng, nhét vào miệng để bổ sung đường, sau đó dọn dẹp đống đồ bừa bộn trên bàn mổ, bò lên bàn giải phẫu… bắt đầu ngủ.
【……】
【 Tôi tưởng hắn sắp có phát hiện động trời gì chứ, ai ngờ lại cho tôi xem màn ngủ tại chỗ? 】
【 Thôi thôi, các huynh đệ, y tá trưởng bị đánh đến choáng váng rồi, chắc chắn đang rất tức giận, không biết khi nào mới điều người đến xử lý, tôi chịu hết nổi, đi ngủ đây 】
【 Ngủ ngủ, tỉnh dậy xem tiếp 】
【 Hy vọng lúc tỉnh dậy, hắn vẫn còn sống 】
Vì nhân vật chính trong phòng livestream ngủ mất, lượng người xem trong phòng livestream cũng giảm nhẹ.
Nhưng không sao, Cố Chiến thì chẳng để bụng đến.
Giấc ngủ này của Cố Chiến, thật sự rất sâu.
Trong thế giới hiện thực, cậu rất hiếm khi vừa chạm gối đã ngủ được. Cậu rất nhạy cảm với âm thanh, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ tỉnh lại ngay, khó mà ngủ yên. Hơn nữa còn kén giường, đổi chỗ ngủ thì phải hai ba ngày mới có thể ngủ lại bình thường.
Cho dù ngủ được, thì chất lượng giấc ngủ cũng không tốt, hay mơ, dễ tỉnh.
Nhưng ở nơi này, vừa nằm xuống là ngủ, không mộng mị, không bị đánh thức.
Tỉnh dậy một cách tự nhiên, thậm chí còn có cảm giác… không biết hôm nay là ngày nào.
Thật tuyệt, cái app kia không lừa cậu. Nó từng nói: nếu không thể tìm thấy cuộc sống mà bản thân mong muốn ở hiện thực, thì hãy ký kết khế ước với nó – có thể đạt được điều cậu cần.
Xem ra… là thật.
Cố Chiến xoay người ngồi dậy từ bàn mổ, đúng lúc ấy, trưởng y tá dẫn người tới trước cửa phòng xử phạt.
Nàng ta ở bệnh viện này lâu như vậy, từng tiếp đón vô số bệnh nhân, chưa từng thấy ai lớn gan như bệnh nhân số 707 – dám đánh nàng ta choáng váng ngay tại chỗ!
Nành ta quyết tâm phải dạy cho cậu một bài học, cố tình nhốt cậu thêm một đêm và nửa ngày nữa.
Muốn nhìn xem đối phương có sợ hãi đến phát điên hay không.
Không chỉ muốn xem, nàng ta còn muốn cho các người chơi khác thấy, để làm gương răn đe!
“Trước khi đi ăn trưa, phải dẫn các người đi gặp đồng bạn của mình một chuyến.”
Nhìn đám bệnh nhân ngoan ngoãn xếp hàng ngoài hành lang, y tá trưởng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Bà ta chăm chú quan sát biểu cảm từng người. Mỗi khi bà nhìn sang ai, người đó lập tức lộ vẻ hoảng hốt và sợ hãi trên mặt.
Rất tốt, phải như vậy mới đúng.
“Hắn đã bị nhốt bên trong cả một đêm, không biết tình trạng bây giờ ra sao.” Trong giọng nói của y tá trưởng lộ rõ vẻ tiếc nuối giả tạo:
“Thật hy vọng hắn có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.”
Bên cạnh, đám người chơi do Văn ca cầm đầu cũng lộ vẻ nghiêm trọng. Bọn họ thật ra không biết Cố Chiến đã làm gì, nhưng nhìn phản ứng của các hộ sĩ, có lẽ tình hình không khả quan lắm.
Dù sao thì, trong trò chơi này, ít đi một người mới, lại tăng thêm một phần cơ hội vượt ải cho họ.
Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý để thấy xác của Cố Chiến rồi.
Nhưng vào đúng lúc này, làn đạn lại bắt đầu xuất hiện vài lời khó hiểu.
【 Tỉnh rồi 】
【 Đợi lát mở cửa xem, kinh ngạc đến rơi cả cằm cho coi 】
【 ??? Khi nào mà phòng livestream này đông người như vậy 】
【 Chắc là mọi người đến xem Văn ca đấy, để tôi giới thiệu sơ tình hình – Văn ca sắp phát hiện ra chân tướng phó bản rồi 】
【 Phi phi phi, cậu mới tới thì có, chính cậu mới là người tới xem Văn Cẩu ấy 】
【 Các người làm sao vậy, để yên tôi giới thiệu tình hình không được à? Sao phải chửi người? Văn ca đắc tội gì các người? 】
【 Tôi theo dõi phòng này từ đầu tới giờ rồi, cần gì mấy người giới thiệu? 】
【 Chắc bọn họ từ tuyến livestream của người chơi khác chuyển qua đấy 】
【 Không thể nào, từ hôm qua tới nay, tất cả người chơi đều ở cùng nhau, hoàn toàn không có chuyện chia tuyến 】
【 Không đúng… vẫn còn một người, không ở cùng mọi người 】
【 Số 707??? 】
【 Làm sao có thể, nói không chừng hắn chết rồi 】
【 Cậu mới chết ấy, cả nhà cậu mới chết ấy, đợi xem đi 】
【 ??? Có bị bệnh không? Nói chuyện cho tử tế được không? 】
【 Ơ? Người bên Văn Cẩu biết nói chuyện tử tế hả? Bọn họ không phải chỉ biết sủa à? 】