Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

Cố Chiến xoay người bước vào nhà vệ sinh, còn y tá trưởng đứng canh trước cửa.

【 Không hiểu luôn, hắn định làm gì vậy? 】

【 Đừng nói là đang học theo mấy bộ phim trốn chạy, rồi tính leo cửa sổ chạy đi nha? 】

【 Không thể nào! Hắn không nhận ra sao, bệnh viện này từ phòng bệnh đến hành lang đều không hề có cửa sổ mà! 】

Nhưng Cố Chiến cũng không định trốn.

Trước đó khi tìm manh mối trong phòng bệnh, cậu đã phát hiện trong nhà vệ sinh có mấy dụng cụ vệ sinh sạch sẽ.

Cậu bước vào, không phải để đi vệ sinh, mà là xách lấy một cây chổi. Sau đó, cậu tháo phần đầu cây lau nhà ra, chỉ giữ lại phần gậy gỗ, cứ thế xách ra ngoài…

【 Cái quái gì… Hắn định làm gì thế? 】

【 ???? Không phải như tui nghĩ đó chứ… 】

【 Chính là như vậy đó! Trời ạ, hắn dám thật! 】

【 Lá gan to thiệt! Tui tưởng tượng ra được cảnh hắn bị phát hiện rồi… tan nát luôn! 】

Phó bản này có hộ sĩ, có y tá trưởng, thậm chí có cả những người có thể "chặt đầu người khác". Cố Chiến cũng chưa hoàn toàn hiểu sự khác biệt giữa các NPC, nhưng trong lòng cậu có một suy đoán cần kiểm chứng.

Trong mắt người khác, hành vi này liều lĩnh đến mức ngu ngốc. Nhưng xin lỗi…

Cố Chiến vốn dĩ là kiểu người như vậy.

Ra khỏi nhà vệ sinh, cậu không nói không rằng, giơ gậy gỗ lên, mạnh tay đập thẳng vào gáy y tá trưởng!

Y tá trưởng đang quay lưng về phía nhà vệ sinh, không ngờ sẽ có người dám ra tay đánh mình, liền bị gậy gỗ giáng trúng mà không kịp phản ứng, gục xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Cố Chiến tiến lại gần, cẩn thận kiểm tra nhịp thở của y tá. Sau khi chắc chắn nàng không giả vờ ngất, cậu kéo xác nàng lên, ném lên một chiếc giường bệnh gần đó.

Trong phòng có ba chiếc giường bệnh, mỗi giường đều có bánh xe dưới chân. Cậu lấy khăn trải giường trắng phủ kín y tá, sau đó đẩy giường bệnh, nghênh ngang rời khỏi phòng.

【 …… 】

【 Ủa??? Làm vậy mà được luôn hả?! 】

【 Hộ sĩ này… thật sự bị đánh ngất thiệt à?! 】

【 Dựa theo thiết lập phó bản thì có vẻ… đúng thật 】

【 Nhưng ngẫm kỹ lại thì vẫn thấy quá liều! 】

【 người mới này đúng là kẻ liều lĩnh! 】

【 Tui sai rồi… lúc đầu sao lại nghĩ hắn là lão bà yếu đuối của tui chứ… 】

【 Haha, vẻ ngoài yếu đuối nhưng bên trong điên cuồng? Yêu càng thêm yêu! 】

Cố Chiến đẩy giường bệnh rất thô bạo, kéo từ phía sau, khiến đầu giường va đập liên tục vào hai bên tường hành lang. Đầu y tá trưởng không ngừng đập vào thanh chắn giường, tái hiện hoàn hảo cảnh trước đó khi cậu bị nàng kéo đi.

【 Tui nghi người mới đang trả thù, nhưng không có bằng chứng 】

【 Vì y tá trưởng lúc kéo hắn đi rất thô bạo, nên giờ bị trả lại? 】

【 Hử? Tính cách kiểu này… lại càng đáng yêu chứ sao! 】

Dọc đường, cậu cũng gặp một vài tiểu hộ sĩ, nhưng quyền hạn của họ rõ ràng không cao bằng y tá trưởng. Với thái độ tự nhiên của Cố Chiến, không ai lên tiếng chất vấn.

Cứ như vậy, cậu đường hoàng đẩy giường vào phòng nghỉ của y tá trưởng. Bên trong không có ai.

Phòng nghỉ có diện tích tương đương phòng bệnh, ở giữa đặt hai chiếc bàn làm việc. Một cái là chỗ y tá trưởng từng ngồi, cái còn lại bỏ trống, mặt bàn trơn nhẵn, ghế ngồi bằng da thật, trông khá đắt tiền.

Phòng này cũng không có cửa sổ. Trên tường có một kệ đựng đầy thuốc men và dụng cụ tiêm…

Cố Chiến kéo y tá trưởng xuống giường, đặt nàng ngồi vào ghế, đầu gục xuống bàn.

Sau đó, cậu quay người lục tìm tủ bàn, phát hiện một xấp ảnh — là ảnh toàn thân của tám người chơi, bao gồm cả hai người đã chết.

Trên mỗi người đều có khoanh tròn một điểm đỏ.

Văn ca là mũi.

Cô gái kia là tóc.

Còn Cố Chiến… toàn thân đều bị khoanh đỏ.

Ý nghĩa là gì?

Cậu lật mặt sau các tấm ảnh nhưng không thấy ghi chú gì thêm.

Không hiểu.

Thời gian có hạn, Cố Chiến không muốn lãng phí vào mấy thứ bí ẩn này, cậu đặt ảnh xuống rồi bắt đầu tìm búp bê mặc váy đỏ.

Đồ đạc trong phòng nghỉ không nhiều, cậu nhanh chóng tìm thấy búp bê trong ngăn kéo bàn của y tá trưởng.

Đúng lúc này, y tá trưởng đang gục trên bàn khẽ giật giật, dường như sắp tỉnh lại.

Cố Chiến cầm lấy búp bê, lập tức rời khỏi phòng.

Không lâu sau khi cậu rời đi, y tá trưởng tỉnh lại từ cơn mê.

Gáy đau ê ẩm, nàng xoa cổ, ngơ ngác nhìn quanh.

Đây là… phòng nghỉ của y tá?

Không đúng, rõ ràng lúc nãy nàng còn đang chuẩn bị tiêm thuốc cho bệnh nhân số 707 cơ mà?

Chẳng lẽ mình mơ sao?

Nàng nghi ngờ, đưa tay sờ túi. Vì một lý do đặc biệt, nàng vẫn luôn để sẵn một ống thuốc trong túi. Nhưng lúc này, ống thuốc đó đã biến mất.

Không phải mơ!

Có người đánh lén nàng từ phía sau rồi đưa nàng về đây!

Là cái tên bệnh nhân số 707 kia!

 

Cố Chiến quay về phòng bệnh, lập tức gõ nhẹ vào bức tường.

Quả nhiên, một màn tối sầm quen thuộc xuất hiện trước mắt, cậu lại bị cô bé kia kéo vào không gian bên trong tường.

Ngay khoảnh khắc cậu biến mất, cửa phòng bệnh “RẦM” một tiếng bị đẩy tung!

Y tá trưởng xông vào với sắc mặt dữ tợn.

Nhưng tiếc là trong phòng bệnh giờ đây đã không còn ai.

Nàng lục soát khắp nơi trong phòng, tìm đi tìm lại vài lượt, cuối cùng đành tức giận bỏ đi.

【 Suýt nữa tiêu đời! Chậm thêm hai ba giây là toi rồi! 】

【 Nếu bị bắt lại… chắc chắn bị tiêm đến điên luôn! 】

【 Nhưng mà, tui vẫn không hiểu… tại sao hắn lại liều đánh y tá vậy? 】

【 ……Tui cũng không hiểu nổi, hắn gan bằng trời à? 】

【 người mới này… hoặc là điên, hoặc là liều đến phát sợ 】

Bên trong không gian tối tăm của bức tường, cô bé đã chờ sẵn từ lâu.

Thấy Cố Chiến trở về, cô chạy nhào tới:

“Tiểu Hồng đâu?”

Cố Chiến lấy búp bê ra. Cô bé vui mừng nhảy cẫng lên định giật lấy, nhưng cậu không cho, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Cô bé hiểu cậu đang chờ điều gì. Tên này đúng là không dễ dụ! Rõ ràng ban nãy còn cho cô kẹo nữa cơ mà!

Cô cau mày, bất mãn lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Cố Chiến, nói:

“Đáp án cho anh. Bây giờ có thể đưa Tiểu Hồng cho em được rồi chứ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play