Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

“Phanh ——”

Không khí chấn động, ánh sáng chói gắt chiếu lên mí mắt của Cố Chiến, khiến cậu phải nheo mắt lại.

“Bệnh nhân số 707, đã nhập kho.”

Một giọng nữ lạnh như băng vang lên.

Bệnh nhân 707? Ai?

Cố Chiến nheo mắt, nhìn chằm chằm luồng sáng chói chang phía trên. Cậu phát hiện mình đang nằm ngửa, phía trên là một chiếc đèn mổ chuyên dụng.

Bên cạnh cậu là vài người mặc đồ phẫu thuật màu xanh đậm. Do ngược sáng nên cậu không thấy rõ gương mặt họ.

Trong đó có một người cúi xuống nhìn cậu. Y mặc áo blouse xanh, đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt hẹp dài u ám. Người đó lên tiếng:

“707 tỉnh rồi, tiêm thuốc an thần cho cậu ta đi.”

Mũi kim đâm vào mu bàn tay, chất lỏng lạnh buốt được tiêm vào, ý thức của Cố Chiến dần dần mơ hồ……

“Rầm ——”

“Phanh!”

Kim loại va chạm cọ xát, phát ra tiếng động chói tai. Chiếc giường sắt đặt người bị đẩy mạnh, trượt một đoạn dài rồi đâm thẳng vào tường.

Đầu Cố Chiến nện mạnh vào giường, cơn đau khiến cậu tạm thời tỉnh táo.

Ngay sau đó là tiếng đóng cửa  “cạch” một cái.

Bốn phía rơi vào yên tĩnh kỳ dị. Một lúc lâu sau, Cố Chiến mới cố gắng mở mắt.

Đây giống như là một căn phòng bệnh. Trần nhà mờ mịt loang lổ vết bẩn, trong không khí lởn vởn mùi thuốc sát trùng khó ngửi.

Cố Chiến quay đầu, định nhìn xung quanh căn phòng, nhưng vừa xoay người đã thấy bảy, tám người đang ngồi xổm ở góc tường.

“……”

Có nam có nữ, đều trông lôi thôi, lặng lẽ nhìn cậu.

Một người đàn ông ngồi gần nhất thấy cậu tỉnh lại, giọng khàn khàn hỏi:

“Ê, cậu là tay mới hay tay già đời?”

“Hả…… Gì cơ……” Cố Chiến há miệng, cổ họng dường như bị ảnh hưởng bởi thuốc, chỉ phát ra giọng khàn khàn yếu ớt, “Mới…… Cũ?”

“ha.” Gã đàn ông cười lạnh một tiếng, quay đầu đi: “Đừng hỏi nữa, tay mới.”

Những người còn lại lộ rõ vẻ thất vọng.

Biết Cố Chiến là tay mới, họ lập tức không còn để ý đến cậu nữa.

Cố Chiến nằm một mình trên giường bệnh, nửa thân dưới vẫn còn tê dại.

Chiếc giường được đặt giữa phòng, bên dưới là bánh lăn. Chỉ cần cậu hơi động đậy một chút là chiếc giường lập tức phát ra tiếng “kẹo kẹt” cũ kỹ, khiến cậu càng thêm bất an.

Cậu đợi một lúc, vẫn không thấy ai tới gần, liền cố gắng chống người dậy, định xuống khỏi giường.

Thuốc an thần vẫn chưa hết tác dụng, khiến tay chân mềm nhũn, cậu chỉ có thể cố gắng bấu víu lấy mặt đất, từng chút một gượng người dậy. Cuối cùng, sau một cú xoay người, cậu ngã thẳng xuống đất.

Cơ thể cậu rất gầy, khi ngã không tạo ra chút chấn động nào, chỉ nghe “bụp” một tiếng nhẹ, nhưng đau đến tận xương.

Cố Chiến nằm im trên mặt đất, mãi không dậy nổi.

Một cô gái rốt cuộc không nỡ nhìn nữa, tiến lên đỡ cậu dậy.

Cố Chiến thuận theo lực đỡ, dựa lưng vào tường ngồi xuống. Cậu khẽ khàng nói một câu:

“Cảm ơn.”

Cô gái quỳ gối bên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi:

“Cậu thật sự là tay mới à?”

“Hình như…… là vậy……” Giọng Cố Chiến khàn khàn, nhẹ bẫng đáp lại.

Cô gái lập tức thất vọng:

“Cậu cũng là tay mới…… Phó bản này đã có đến ba tay mới rồi…… Tôi mới vào phó bản lần thứ hai, sao lại thế này chứ……”

Cố Chiến liếc nhìn cô. Cậu có gương mặt rất đẹp, đường nét thanh tú, ngũ quan rõ ràng, nhất là đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt nhưng sâu thẳm, khiến người khác vừa nhìn đã thấy rung động.

Bị cậu nhìn như vậy, cô gái đang rối loạn cảm xúc càng thêm bất ổn.

Cô dựa vào tường, lẩm bẩm một loạt câu vô nghĩa như “Xong rồi”, “Thế là hết rồi”…

Cố Chiến hỏi:

“Đây là đâu? Vì sao là tay mới thì tiêu đời?”

Cô gái cười chua chát:

“Cậu đến nơi này mà còn không biết mình đang ở đâu…… Cậu từng đọc tiểu thuyết chưa? Xem phim chưa? Những thể loại kiểu như trò chơi tử thần ấy? Bây giờ chúng ta đang ở trong một trò chơi kiểu như thế đấy……”

“Tôi biết.” Đáy mắt Cố Chiến không có bao nhiêu cảm xúc. Giọng nói cậu không rõ là vì thuốc hay bản chất vốn vậy, nhưng nghe rất nhẹ và mơ hồ, “Chẳng phải chúng ta tự nguyện vào sao?”

Vừa nghe hai chữ “tự nguyện”, ánh mắt cô gái thoáng hiện lên vẻ lúng túng.

Phải, là tự nguyện.

Nhưng cái gọi là tự nguyện cũng chỉ là do hệ thống đưa ra quá nhiều phần thưởng hấp dẫn mà thôi…… Giờ không lấy được phần thưởng, lại phải liều mạng, ai mà cam tâm chứ?

Ban đầu cô còn trông mong cậu là người lợi hại gì đó, ai ngờ lại là một kẻ vẫn còn cho rằng vào đây là do “tự nguyện”, đúng là ngây thơ đến mức khiến người ta không nỡ nói lời cay nghiệt.

Cô âm thầm dịch ra xa, không muốn dính dáng đến một người quá ngây thơ như vậy — nhất là ở nơi nguy hiểm như thế này.

Căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại. Thế nhưng, ở nơi Cố Chiến không nhìn thấy, mọi thứ lại đang náo nhiệt một cách kỳ dị.

___________________

Đầu tiên là tui rất xin lỗi cả nhà cho sự bất tiện này khiến cả nhà lại phải chờ đợi lại từ đầu.

Cả nhóm quyết định sẽ làm lại bộ này để cho nó hoàn thiện hơn.

Truyện được hoàn toàn làm lại, biên tập lại rồi beta nữa nên tiến độ ra sẽ chậm hơn lần trước nhưng cả nhóm vẫn sẽ cố ra đều đều cho cả nhà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play