Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
【 Ủa, cái tên Văn ca này sao tự nhiên tốt bụng thế? 】
【 Tới luôn đi! Văn Cẩu lại bắt đầu rồi đó! 】
【 Có chuyện gì vậy? 】
【 Các ông không biết chứ gì! Tên Văn ca này là gay đó! 】
【 Là gay thì sao? Ăn cơm nhà ông chắc? 】
【 Không ăn cơm nhà tui, nhưng hắn dụ dỗ người mới, đúng là buồn nôn! 】
【 Ghê thật sự! Văn Cẩu biến dùm đi! Đừng đụng vào lão bà của tui! 】
Bất chấp làn đạn đang gào thét, Văn ca đã đi tới bên cạnh Cố Chiến.
Ánh mắt hắn dán chặt lên người Cố Chiến. Lúc trước khi cậu nằm trên giường bệnh, hắn còn chưa nhìn kỹ, giờ nhìn kỹ lại… quả nhiên là cực phẩm!
Làn da trắng mịn như ngọc, ngũ quan tinh xảo, toàn thân toát ra vẻ cao quý khó tiếp cận xen lẫn mệt mỏi.
A… cao quý khó tiếp cận?
Càng là kiểu người như vậy, nếu lên giường… càng dễ khiến người ta sa đọa vì tương phản quá lớn.
Không được, người mới này… nhất định phải nghĩ cách lừa vào tay!
Văn ca lại tiến sát thêm chút nữa, giọng nói thấp xuống, mang theo đầy ám chỉ:
“Tôi đi với cậu nhé?”
Cố Chiến đang im lặng thì đột nhiên nghiêng người né sang một bên. Dù cậu không tích cực trong phó bản, nhưng nếu có người mang ý đồ tiếp cận, cậu cũng chẳng rảnh để chiều lòng.
Sắc mặt cậu vẫn bình thản:
“Không cần.”
Nói xong liền rời khỏi cạnh Văn ca.
Cố Chiến vừa đi, sắc mặt Văn ca liền trở nên khó coi. Người mới này đúng là chẳng biết điều! Hắn ta thật sự không biết mình đang ở đâu sao? Nơi này dung nổi vẻ cao quý của cậu ta chắc?
“Hừ, vậy thì tự mà cố gắng đi. Hy vọng một mình mày cũng qua được phó bản này.” – Văn ca nghiến răng nói, mặt sa sầm, quay người bỏ đi.
【 Cái thể loại gì đây! Dụ dỗ không được liền giở giọng hăm dọa 】
【 Nên mới nói hắn ghê tởm đó! 】
【 Mấy người đừng nói quá… giúp người mới cũng đâu phải xấu 】
【 Có ai cần Văn Cẩu giúp đâu? Hắn có tự mình mở được chi nhánh không? 】
【 ……Haha, huynh đệ mắng hay lắm, fan Văn Cẩu câm luôn rồi 】
Rời khỏi phòng bệnh, Cố Chiến lập tức đi về hướng phòng nghỉ của y tá.
Theo lời cô bé mặc váy đỏ, búp bê nhỏ của cô đang ở trong đó.
Trên đường, cậu cũng gặp vài y tá khác. Họ ăn mặc khác hẳn so với y tá trưởng từng giám sát phần trả lời câu hỏi. Họ luôn cúi đầu, ánh mắt tránh né, gần như không nhìn thẳng vào người bệnh.
Cảm giác… rất khác thường.
Không lâu sau, Cố Chiến đã đến trước phòng nghỉ của y tá. Qua khe cửa, cậu thấy bên trong đang có người.
Là y tá trưởng – người từng ra đề cho họ lúc trước.
【 Trùng hợp thật, tui nhớ y tá trưởng trừ giờ tự do ra thì không ở phòng nghỉ mà 】
【 Chi nhánh này thật ra rất đơn giản, chỉ cần canh lúc ăn cơm rồi lén lút vào trộm búp bê ra là xong 】
【 Vậy mà người mới này định làm gì thế? 】
Chỉ thấy Cố Chiến không hề rời đi, ngược lại còn đi tới gần rồi ngã sụp xuống trước cửa…
Cậu như cây liễu yếu mềm trong gió, nằm thẳng ra đất.
【 ??? 】
【 Báo cáo khẩn! Có người đang ăn vạ ở đây! 】
【 Hắn điên rồi! Định làm gì vậy trời?! 】
Y tá trưởng bên trong bị tiếng động làm giật mình, vội vàng đứng dậy. Nhìn thấy Cố Chiến nằm bẹp ở cửa, ánh mắt nàng lập tức lạnh lẽo:
“Làm gì đấy? Đây không phải nơi cậu nên đến!”
Cố Chiến ôm lấy ngực, thở dốc:
“Tôi… tôi đau tim quá… tôi… có phải bị bệnh rồi không…”
Cậu vốn đã xinh đẹp, lại mang vẻ yếu đuối lạnh lùng. Lúc này nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, chân mày khẽ nhíu… thật sự khiến người ta muốn che chở.
Tiếc là y tá trưởng không phải loại biết thương hoa tiếc ngọc.
Nàng cúi xuống nhìn Cố Chiến quỳ rạp dưới đất, một lát sau lại nở nụ cười kỳ quái:
“Phải, cậu bị bệnh. Mà đã bị bệnh… thì phải làm gì?”
Cố Chiến nhìn thẳng vào mắt nàng, như thể bị thôi miên, thì thầm đáp:
“Bị bệnh… thì phải tiêm…”
“Đúng rồi, phải tiêm. Tôi đỡ cậu dậy, chúng ta đi tiêm.” – Giọng y tá trưởng vừa mềm mỏng vừa rợn người.
“Tiêm xong là sẽ khỏe.”
“…Được.” – Cố Chiến gật đầu, để nàng đỡ lên, đi về phía phòng bệnh.
【 Tui hiểu rồi, hắn định dùng cách này để được đưa đến phòng xử phạt lần nữa 】
【 Nhưng mà… y tá trưởng đâu có quyền mở cửa phòng xử phạt. Nhiều nhất cũng chỉ tiêm cho hắn một liều thôi 】
【 Hắn từng bị tiêm một lần rồi còn gì, giờ mà tiêm thêm lần nữa thì giá trị tỉnh táo còn trụ được không? 】
【 Nếu hắn là người có chỉ số tỉnh táo cao từ đầu thì còn được… Nhưng mới đáp đề lần đầu thôi, giờ tiêm lần hai rồi thì làm gì được nữa? 】
【 Khó nói, tân nhân này có khi đang tự đẩy mình vào đường chết 】
Quả nhiên, khi đi ngang phòng xử phạt, y tá trưởng không dừng lại.
Cố Chiến cũng không phản ứng gì lớn. Cậu đúng là có ý định đánh cược một phen, nhưng đó không phải mục tiêu chính, nên không thành cũng chẳng sao.
Rất nhanh, cả hai đã quay lại phòng bệnh. Phòng trống không có ai, y tá trưởng “rầm” một tiếng đóng cửa.
“Lên giường nằm đi.”
“…” – Cố Chiến không nói gì, ngoan ngoãn bước về phía mép giường.
Y tá trưởng quay đi, không biết từ đâu lấy ra một ống tiêm. Chất lỏng màu tím bên trong trông rất quen…
Cố Chiến bỗng dừng bước.
Y tá cũng dừng theo, ánh mắt khóa chặt cậu, lộ rõ vẻ thúc giục.
Cố Chiến ôm bụng, lùi lại một bước:
“Tôi… tôi muốn đi vệ sinh.”
“Hả?” – Y tá trưởng như không tin nổi vào tai mình.
Cố Chiến kiên quyết:
“Tôi nhịn không nổi nữa… Tôi đi vệ sinh trước… cô cứ chờ ở đây, tôi quay lại liền.”
“cậu…” – Y tá còn định nói gì, nhưng Cố Chiến đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Vừa chạy, cậu còn không quên hét lớn:
“Cô đừng đi nha! Nhất định phải chờ tôi đó!”
Y tá trưởng do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói gì.
Dù sao thì WC cũng nằm trong phòng bệnh, không có cửa sổ, cửa chính lại bị khóa… cô chẳng cần lo hắn chạy trốn được đâu.