Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
Triệu Tiểu Nguyệt: “…”
Cô cảm thấy trọng điểm không phải cái này đâu?!
【Nữ quỷ: Gọi là “nhận thức”? Ngươi mà cũng gọi đó là nhận thức hả?】
【Nữ quỷ mau chạy đi! Bọn họ sắp tới rồi đó!】
【Viết là nữ quỷ, đọc là oan ức 】
【Cười ch·ết, nữ quỷ nhà mình không cần mặt mũi nữa rồi】
Lúc này, phòng livestream đột nhiên có một đám người ùa vào.
【Hắn định làm gì thế?】
【Hình như là muốn đưa con dấu cho nữ quỷ】
【Hắn đưa con dấu cho nữ quỷ, rồi nữ quỷ lại đưa lại hắn á? Nữ quỷ không phản kháng sao?】
【Nói linh tinh gì vậy, người chơi sao có thể chống lại quái vật của phó bản, hắn là đi tìm ch·ết à】
【Cố ý bám theo đến tận đây, cứ tưởng 707 có năng lực gì đặc biệt, ai ngờ lại là một tên liều mạng】
【Haha, phó bản này chỉ có một nữ thôi, hắn muốn xum xoe tâm trạng cũng hiểu được lắm】
【? Văn Cẩu lại tới nữa à???】
【Động một tí là lôi Văn Cẩu ra, bọn ta chỉ là người qua đường thôi, liên quan gì tới Văn ca?】
【Đúng rồi đấy, 707 làm gì sai mà không cho người ta bình luận?】
【A, cái mùi này vừa nghe là biết ngay fan Văn Cẩu, khỏi biện minh】
【Có thể làm hay không thì nhìn đi là biết, dù sao 707 đi tìm ch·ết, chết thì cũng là mạng hắn thôi】
Vì chuyện của Cố Chiến mà làn đạn trong phòng tranh cãi kịch liệt. Một số người mới vào phòng xem livestream không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tưởng đây là một chủ phòng nổi tiếng nên cũng nán lại xem thử.
Nhờ vậy mà nhân khí phòng livestream của Cố Chiến cũng tăng nhẹ một chút.
Tất nhiên, tất cả những chuyện này đều chẳng liên quan gì đến Cố Chiến. Cậu dẫn Triệu Tiểu Nguyệt đi vào Trụ Viện Lâu, thẳng tiến tới phòng xử phạt.
Triệu Tiểu Nguyệt không ngờ cậu lại quen thuộc nơi này đến vậy, cứ như thể đã đến đây nhiều lần rồi… Nhìn cậu như vậy, trong lòng cô bất giác dâng lên chút hy vọng.
Có lẽ… thật sự có thể được cứu…?
Cô không dám nghĩ nhiều, sợ bản thân kỳ vọng rồi lại thất vọng. Chỉ có thể im lặng đi sát theo sau Cố Chiến.
Cửa phòng xử phạt đóng lại, Cố Chiến thử đẩy vài lần, phát hiện hơi lỏng.
Hắn nói với Triệu Tiểu Nguyệt:
“Tránh ra sau một chút.”
Vừa dứt lời, Triệu Tiểu Nguyệt còn chưa kịp lui xa, Cố Chiến đã giơ chân đá mạnh, trực tiếp đạp tung cửa phòng xử phạt.
Bên trong, nữ quỷ đang cố gắng chui vào trong một cái tủ. Nghe thấy tiếng động, toàn thân nàng run rẩy, nhưng không dám quay đầu, chỉ càng cố chui sâu vào tủ.
Triệu Tiểu Nguyệt: “…”
Đây chẳng phải là nữ quỷ trước đó kéo bọn họ vào không gian chi nhánh sao?
Cô còn nhớ rõ, lúc đó nữ quỷ hung hãn như hổ đói, làm gì có bộ dạng lén lút như bây giờ!
Cố Chiến không lập tức hành động mà quay sang nhìn chiếc bàn ở góc phòng xử phạt.
Quả nhiên, Tiểu Linh – con búp bê – vẫn nằm đó.
Cố Chiến cầm lấy búp bê, đi tới cạnh nữ quỷ.
Nữ quỷ: “…”
Hai người nhìn nhau, không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Một lúc sau, nữ quỷ dè dặt hỏi:
“Ngươi… định làm gì?”
Cố Chiến đáp:
“Đây là Tiểu Linh. Ngươi đã xé rách nó, ngươi phải đền.”
“Tiểu Linh, cái gì mà Tiểu Linh…”
Nữ quỷ nói đến đây thì khựng lại, lập tức ý thức được, cái tên “Tiểu Linh” trong miệng Cố Chiến chính là đứa con mà nàng từng buộc phải sinh ra.
Khi còn sống, dù miễn cưỡng, nàng vẫn có chút bản năng làm mẹ, từng yêu thương đứa bé ấy. Sau khi sinh ra, hình như nàng còn đặt tên cho nó là Tôn Linh và may cho nó một con búp bê.
Nhưng đó là chuyện khi còn sống.
Hiện tại nàng đã không còn là người nữa. Một đứa trẻ do bị cưỡng bức mà sinh ra, nàng làm sao có thể yêu thương được?!
Nữ quỷ lạnh lùng cười, lộ ra hàm răng nanh nhọn hoắt:
“Nó? Nó vẫn còn sống đấy, ta hận nó, hận đến mức muốn nó chết ngay lập tức! Vì sao ta phải đền búp bê cho nó? Đừng nói là một con búp bê, cho dù nó đứng ngay trước mặt ta, ta cũng sẽ xé nó ra từng mảnh!”
Cố Chiến giơ búp bê đến trước mặt nàng.
Nữ quỷ: “…”
Cố Chiến bình thản nhìn nàng.
Nữ quỷ: “... Nơi này không có kim chỉ.”
Triệu Tiểu Nguyệt đột nhiên chen vào:
“Tôi có nè!”
Hai người một người một quỷ cùng lúc quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt của nữ quỷ sắc bén đến đáng sợ, khiến Triệu Tiểu Nguyệt rùng mình, vội trốn ra sau lưng Cố Chiến, lí nhí nói:
“Tôi… tôi mới từ trong tủ chui ra…”
Nữ quỷ: “………………”
Năm phút sau.
Cố Chiến và Triệu Tiểu Nguyệt ngồi xổm bên tường, cùng nhau quan sát nữ quỷ đang vá búp bê.
【…………】
【………………】
【Mấy người vừa nãy nói “vợ tôi không làm nổi”, giờ đâu rồi? Ra đây xin lỗi vợ tôi coi!】
【Lúc nãy hùng hồn ghê lắm mà, giờ mặt đau không?】
【Thật ra hình ảnh này quỷ dị ghê á】
【Cái phó bản này, đột nhiên thấy không còn đáng sợ nữa】
【Phó bản còn chưa thông qua, mà 707 đã gần như solo clear rồi】
【Cũng đúng, đây chỉ là phó bản cấp D, không có nguy hiểm thực sự. Chỉ cần san trị không rớt, thì hoàn toàn có thể bá vương】
【Đừng vội, nghĩ tới nhiệm vụ cá nhân của hắn đi… Viện trưởng đâu phải dễ đối phó】
【A đúng! Còn có viện trưởng! Hy vọng cuối cùng của cả phó bản đấy】
Nữ quỷ cảm thấy chưa bao giờ mình nhục nhã đến thế. Vá xong búp bê, nàng đưa nó ra phía trước, nói:
“Giờ thì đi được chưa?”
Cố Chiến lại hỏi:
“Con dấu của ngươi đâu?”
Nữ quỷ cảnh giác:
“Ngươi định làm gì nữa?”
Cố Chiến đáp:
“Chuyển con dấu trên người cô ấy sang ngươi.”
“Sao phải vậy?!”
Nữ quỷ bất mãn. Một mình bị cậu ép đã đành, còn phải gánh thêm một người nữa?!
Cố Chiến không buồn giải thích:
“Mau lên. Dù sao ngươi cũng đã có năm con dấu rồi, chẳng thể rời khỏi nơi này được nữa.”
Mất đi những năng lực quỷ quái kia, thân thể vốn đã không trọn vẹn của nữ quỷ sẽ lập tức tiêu vong. Bộ phận bị viện trưởng cắt bỏ, vĩnh viễn không thể phục hồi.
Nữ quỷ: “………………”
【Haha… Hắn nói có lý ghê】