Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
【Nếu tôi là nữ quỷ, chưa chắc đã không đồng ý đâu】
Nữ quỷ sụp đổ hoàn toàn. Một lúc lâu sau, nàng như buông xuôi, lấy con dấu từ trong người ra, bất chấp tất cả mà ném ra:
“Ấn đi! Ấn đi! Ấn xong thì cút ngay cho ta!”
Đừng để ta phải nhìn thấy các người thêm lần nào nữa!!
Cố Chiến đưa con dấu cho Triệu Tiểu Nguyệt. Cô được sủng mà lo, run run tiếp nhận lấy.
Nếu in con dấu lên người nữ quỷ, cô sẽ được rời khỏi nơi này thật sao?
Cố Chiến đứng cạnh bổ sung:
“Ấn hai cái.”
Triệu Tiểu Nguyệt: “…”
Anh có hơi… quá đáng rồi đó, anh à.
Cô cầm con dấu, dè dặt nắm lấy tay nữ quỷ. Khi vén tay áo lên, nữ quỷ không hề phản kháng. Đến lúc tay áo bị kéo hẳn xuống, Triệu Tiểu Nguyệt mới kinh hãi phát hiện—trên tay nữ quỷ không chỉ có năm cái con dấu.
Dưới lớp tay áo là một mảng da chi chít dấu ấn màu lam, gần như phủ kín cả cánh tay lẫn làn da lộ ra dưới lớp quần áo.
Cô nhìn sững đống con dấu ấy, còn chưa hết kinh ngạc thì nữ quỷ đã mất kiên nhẫn nhe răng ra cười:
“Mau lên.”
Triệu Tiểu Nguyệt: “…”
Cô khắc con dấu lên người nữ quỷ, sau đó khi trả lại con dấu cho Cố Chiến, nhỏ giọng nói với nữ quỷ:
“Cảm ơn ngươi.”
Nữ quỷ: “…”
Khi rời khỏi phòng xử phạt, Triệu Tiểu Nguyệt nhỏ giọng hỏi:
“Khi chơi trốn tìm, em nghe mấy con quỷ khác tán gẫu. Cái bệnh viện tâm thần Hà Lạc này… có phải thật ra chỉ là giả thôi không? Còn viện trưởng kia là tên biến thái thích thu thập cơ thể người…”
Cố Chiến không ngờ Triệu Tiểu Nguyệt lại có thể tự mình suy đoán ra phần nào chân tướng phó bản.
Xem ra lần này trò chơi nhỏ không phải vô nghĩa. Trong đầu cậu chợt nảy ra một suy nghĩ, liền quyết định thử nghiệm:
“Ừ, đây không phải là bệnh viện tâm thần thật, mà là một buổi livestream đen.”
“Cô và tôi đều là trọng phạm, lúc vào đây bị tiêm thuốc khiến mất trí nhớ. Danh phận bệnh nhân tâm thần là do y tá trưởng nói với chúng ta, nhưng cô ta đang lừa chúng ta đấy.”
Cậu đem toàn bộ thông tin còn lại kể cho Triệu Tiểu Nguyệt nghe. Kết quả là cô nàng ngơ ngác như bị sét đánh.
Chuyện… chuyện này… có thể nói toạc ra luôn vậy sao?!
Cùng lúc đó, trong tai cô vang lên tiếng nhắc của hệ thống:
【Chúc mừng người chơi Triệu Tiểu Nguyệt phát hiện chân tướng phó bản ½】
【Chúc mừng bạn đã giải khóa thân phận thật sự. Bạn là…】
Triệu Tiểu Nguyệt: “…”
【Trực tiếp chia sẻ manh mối cho đồng đội, Bồ Tát sống!】
【Ai ngờ vợ tôi lại là người lương thiện như vậy chứ】
【Đúng là có lúc phó bản cần đồng đội thật】
Phó bản thực sự cần có đồng đội. Cố Chiến cũng chính là vì “thuận mắt” người như Triệu Tiểu Nguyệt, nên mới “thuận miệng” tiết lộ manh mối cho cô.
Nhưng Triệu Tiểu Nguyệt thì không biết điều đó. Cô chỉ là một người mới vượt qua đúng một phó bản, làm sao biết được việc thông quan có thể chủ động tìm đồng đội?
Cô chỉ cảm thấy không thể tin nổi — Cố Chiến không chỉ cứu cô, còn nói cho cô biết cả manh mối then chốt của phó bản!
Trong giây phút đó, cô cảm động đến không thốt nên lời.
Cố Chiến hỏi:
“Cô đã nhận được nhiệm vụ cá nhân chưa?”
Triệu Tiểu Nguyệt ngơ ngác đáp:
“Nhiệm vụ cá nhân là gì cơ?”
Cố Chiến trầm mặc. Xem ra vẫn chưa nhận được, vậy thì cô cần tự mình đi đến phòng điều khiển để kiểm tra.
Cậu bèn nói với cô về chuyện căn phòng điều khiển.
Tối nay Triệu Tiểu Nguyệt đã trải qua đủ mọi chuyện rung động tinh thần, tâm trạng vẫn còn chao đảo bất định. Lúc này cô thật sự không muốn quay lại phòng bệnh, vì chắc chắn sẽ đụng mặt Tưởng Vĩ Thần. Cô dứt khoát nói:
“Vậy để em nghĩ cách tìm đường đi.”
“Được.”
Cố Chiến cũng không ép buộc. Manh mối đã nói ra rồi, làm gì thì cứ để cô tự quyết định.
Cố Chiến quay lại phòng bệnh một mình. Trong phòng không có ai. Hắn gõ nhẹ lên bức tường, ra hiệu cho Tiểu Linh kéo hắn vào trong.
Tiểu Linh đang cuộn tròn trong góc tường, vẻ mặt u sầu thê thảm như một bé gái bị bỏ rơi.
Cố Chiến đưa búp bê đã được khâu lại cho cô bé.
Tiểu Linh rất bất ngờ. Cô bé
ôm chầm lấy búp bê như bảo vật, run run hỏi:
“Sao… sao lại thế? Nó không phải đã bị xé rách rồi sao?”
Cố Chiến nói:
“Là mẹ em giúp vá lại đó.”
“Mẹ…?”
Trong mắt Tiểu Linh thoáng hiện sự mơ hồ. Cô bé nhớ mẹ lắm, nhưng những ký ức có liên quan đến mẹ dường như chẳng còn lại bao nhiêu. Dù muốn nhớ, cô cũng không thể nhớ được rõ khuôn mặt mẹ mình.
Cố Chiến nói tiếp:
“Bà ấy thực sự còn sống, cũng vẫn ở trong bệnh viện này. Nhưng không ở phía bên này… mà là phía bên kia. Em từng đến chưa?”
“Phía bên kia?”
Tiểu Linh hơi bối rối.
Cố Chiến mô tả lại chi nhánh không gian, rồi hỏi:
“Nơi đó còn có rất nhiều người, em từng gặp chưa?”
Tiểu Linh nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát:
“Hình như là có nơi như vậy… Bọn họ dữ lắm, em không dám lại gần.”
“Em đã từng qua bên đó rồi?”
“Ừm, từng qua… Nhưng bên đó rất lạnh, em không thể ở lại lâu được. Hơn nữa, bên đó ai cũng hung dữ, luôn rượt đuổi em, em sợ lắm. Chỉ dám ghé một chút rồi quay về.”
Cố Chiến cảm thấy khó hiểu. Trước đó Triệu Tiểu Nguyệt đã kể sơ qua về chi nhánh không gian, khiến cậu cho rằng nơi đó là khu vực độc lập, chỉ khi bị trừng phạt, kéo vào mini-game hay sự kiện đặc biệt mới có thể tới.
Nhưng vì sao Tiểu Linh có thể tự mình qua đó? Lại còn quay về được?
Hơn nữa, chi nhánh không gian hiển nhiên có mối liên hệ sâu sắc với người trong phó bản.
Nếu không, sao hình thức của nó lại cũng là một bệnh viện?
Còn nữa, những quái vật đã bị in đủ số con dấu…
Phải rồi, con dấu…
Tích đủ bốn con dấu sẽ bị viện trưởng thu thành vật cất giữ.
Con dấu… Viện trưởng…
Phải rồi! Khi rời khỏi văn phòng viện trưởng, cậu lờ mờ nghe y tá trưởng nói rằng những ngày gần đây viện trưởng vẫn luôn ở bệnh viện.
Muốn bắt được đồng hồ của đối phương, thì nhất định phải quan sát hắn trước đã.
Hiện giờ cách duy nhất để quan sát viện trưởng—chính là nhờ năng lực của Tiểu Linh.
Cố Chiến nói:
“Tiểu Linh, em có thể nhìn thử viện trưởng đang làm gì không? Tìm một góc khuất thôi, để anh xem qua là được.”
Dù đang ở trong tường, Cố Chiến vẫn luôn cảm thấy ảo giác rằng mình có thể bị viện trưởng phát hiện.
Nhưng cậu không còn cách nào khác.
Viện trưởng là trung tâm của bệnh viện. Rất nhiều cơ chế trong nơi này đều được xây dựng dựa trên sở thích của hắn ta. Trong phó bản này, viện trưởng tuy ít lộ diện, nhưng sự tồn tại lại vô cùng quan trọng.