Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

Ở một nơi khác, Cố Chiến đang túm lấy nữ quỷ, ép nàng dẫn mình đến không gian chi nhánh.

Kết quả vừa mới đi được hai bước, nữ quỷ đột nhiên dừng lại, nói:

“Trò chơi bên kia kết thúc rồi, bây giờ ngươi đến đó cũng vô ích.”

Cố Chiến mặt không đổi sắc:

“Không sao, tôi chỉ đến xem một chút.”

Nữ quỷ: “…”

Ngươi đang đi du lịch à? Cái giọng điệu bình thản này là sao?!

Đáng ghét! Rốt cuộc ai mới là quái vật ở đây?

Tại sao ở nơi nguy hiểm thế này, hắn lại có thể đi lại như đang dạo trong sân nhà mình?

Nữ quỷ nghi ngờ hỏi:

“Ngươi không sợ chúng ta đè con dấu lên người ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này sao?”

Cố Chiến đáp:

“Không phải con dấu của các ngươi là do năng lực mà ra sao? Có thể bị dán lên thì cũng có thể gỡ xuống.”

Cho cậu con dấu thì cậu đi giật lại quỷ là xong, có gì to tát?

Nữ quỷ: “…”

Tên người chơi đáng chết này!!!

Nữ quỷ tức giận, dứt khoát đưa thẳng Cố Chiến đến cuối hành lang.

Nơi đó chỉ có một bức tường trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng Cố Chiến có thể cảm nhận được từ trong đó tỏa ra áp lực nặng nề. Cậu kéo nữ quỷ tiến vào không gian chi nhánh. Nữ quỷ giãy giụa quyết liệt trong tay cậu.

Sao người này lại thế này chứ!! Tự mình đi vào thì thôi, sao còn kéo theo người ta?! Nếu như để “thứ đó” bên trong biết được ta mang một tên nghịch tử như hắn về, sau này ta còn sống kiểu gì?!

Cảm giác vượt qua bức tường này rất giống với lúc sử dụng năng lực của Tiểu Linh. Phía sau bức tường là một không gian giống hệt Bệnh viện tâm thần Hà Lạc.

Nhưng bầu không khí thì hoàn toàn khác.

Hành lang trống vắng, ánh sáng âm u, mọi thứ như bị phủ một lớp sương xám.

Vừa qua khỏi bức tường, nữ quỷ liền lập tức thoát khỏi tay Cố Chiến, lao thẳng vào bóng tối và biến mất không thấy tăm hơi. Cố Chiến cũng không có ý định đuổi theo, cậu chỉ mượn tay đối phương để đến được đây mà thôi.

Cậu một mình đi trong không gian bệnh viện xa lạ này, khi ngang qua phòng xử phạt thì đẩy cửa nhìn vào một chút.

Quả nhiên — đây chính là nơi Tôn Tĩnh Thu định để cậu nhận con dấu.

Khác với phòng xử phạt trong phó bản chính, nơi này được nâng cấp, sạch sẽ hơn, không có đầu lâu hay bộ xương khô.

Cố Chiến đi dạo một vòng quanh tòa Trụ viện, không thấy một ai, sau đó tiếp tục hướng ra phía ngoài.

Vừa bước ra khỏi Trụ viện, cậu liền nghe thấy tiếng khóc nức nở — rất quen thuộc.

Cố Chiến lần theo âm thanh mà đi, nhìn thấy Triệu Tiểu Nguyệt đang cúi đầu ngồi trên một chiếc xích đu.

Cô dường như nghĩ rằng xung quanh không còn ai, khóc lóc hết sức thảm thiết.

“Hu hu hu hu oa…”

“Hu oa oa…”

Thi thoảng còn thút thít vài tiếng với âm điệu kéo dài nghe rất… hài hước.

Cố Chiến đứng cạnh nhìn một lúc, cảm thấy cô chắc sẽ còn khóc thêm khá lâu, liền lên tiếng:

“Triệu Tiểu Nguyệt.”

Triệu Tiểu Nguyệt giật mình, nhưng không ngẩng đầu, vẫn nghẹn ngào nói:

“Đừng dọa tôi! Dù sao thì tôi cũng đã ‘chết’, biến thành giống các người rồi… Dọa tôi cũng vô dụng thôi! Hu hu hu… Tôi còn chưa được về nhà ăn thịt thăn chua ngọt nấu bởi bà nội nữa…”

Cố Chiến: “…”

“Triệu Tiểu Nguyệt.”

“Đừng gọi nữa! Phiền thật đấy!!”

Triệu Tiểu Nguyệt cũng không biết lấy đâu ra gan mà mắng lại, có lẽ là vì cảm thấy mình đã “chết”, nên coi bản thân như quái vật ở đây rồi.

Đối phương cứ kêu mãi, cuối cùng cô bực bội ngẩng đầu lên, cáu gắt nói:

“Gọi cái gì mà gọi! Muốn đánh nhau à?!”

Kết quả vừa ngẩng đầu… cô lập tức sững người.

“Cố Chiến?!”

Triệu Tiểu Nguyệt lập tức bật dậy:

“anh… Sao anh lại ở đây?!”

Chẳng lẽ… cậu ta cũng đã chết?!

Không không không aaaaaa — đừng mà!!!

Trước khi cô lại òa lên khóc lần nữa, Cố Chiến cắt ngang:

“Tôi đến tìm các cô. Những người khác đâu?”

Triệu Tiểu Nguyệt ngớ người:

“Tìm… tìm bọn tôi?”

Cô nhìn kỹ lại — cậu vẫn đứng vững sờ sờ, ống tay áo kéo lên, chỉ có hai con dấu.

Triệu Tiểu Nguyệt cứng họng:

“Trò chơi kết thúc rồi, mọi người đều rời đi hết rồi.”

Lúc này, Cố Chiến mới chú ý đến cánh tay của cô — bốn con dấu xanh lam.

Cậu cau mày:

“cô bị phát hiện trong trò chơi trốn tìm?”

“Ta…”

Triệu Tiểu Nguyệt như học sinh bị giáo viên tra điểm, theo bản năng định che cánh tay mình lại, như thể muốn giấu đi bài kiểm tra không đạt yêu cầu.

Nhưng Cố Chiến không để cô kịp làm vậy. Cậu trực tiếp túm lấy cổ tay cô, kéo cô khỏi xích đu.

Cậu không nói không rằng, xoay người bước đi, kéo cô đi theo. Triệu Tiểu Nguyệt choáng váng hỏi:

“cậu định làm gì!”

Cố Chiến:

“Đi xóa con dấu.”

“???”

Thứ mà Cố Chiến định làm vô cùng đơn giản.

Tìm một con quái vật khác trong không gian chi nhánh, rồi chuyển con dấu trên người Triệu Tiểu Nguyệt sang cho chúng.

Giống như cách cậu từng làm với nữ quỷ trước đó.

Bệnh viện yên tĩnh đến lạ thường, chắc hẳn bọn quái vật đang ẩn nấp đâu đó. Nhưng Cố Chiến lười tìm, trực tiếp hỏi:

“Chúng ở đâu?”

Triệu Tiểu Nguyệt chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày phải đi… đuổi theo quỷ chạy.

Quan trọng là, Cố Chiến nói con dấu có thể chuyển trở lại!!

Điều đó nghĩa là… cô vẫn có thể rời khỏi nơi này!

Cô còn có cơ hội trở về nhà ăn thịt thăn chua ngọt của bà nội!

“Chúng ở gần các tòa kiến trúc, khắp nơi đều có!”

Triệu Tiểu Nguyệt vội vàng nói hết những gì mình biết:

“Hệ thống bảo, nếu bị dán bốn con dấu thì sẽ trở thành đồ cất giữ của viện trưởng. Trước khi bị viện trưởng sử dụng, tất cả những người đó đều sẽ bị giữ lại ở đây.”

“Trò chơi trốn tìm có thể dùng để chuyển con dấu từ người này sang người khác. Nếu quỷ bị chuyển con dấu sang thì sẽ thoát khỏi thân phận đồ cất giữ của viện trưởng… Người chơi cũng có thể chuyển cho nhau…”

Nói đến đây, Triệu Tiểu Nguyệt đột nhiên khựng lại.

Cố Chiến lập tức phát hiện có điều gì đó không ổn.

Triệu Tiểu Nguyệt không nói thêm, chỉ lẩm bẩm:

“Có lẽ… thật ra chẳng có quỷ nào cả, bọn họ đều là người chơi bị dán đủ con dấu nên bị giữ lại ở đây…”

Cố Chiến nói:

“Tôi biết một con quỷ, cô ấy chắc chắn không thể rời khỏi nơi này. Chúng ta có thể chuyển con dấu sang cho cô ấy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play