Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

Mọi thứ lại trở về như ban đầu.

Cố Chiến vùng dậy từ chiếc giường giải phẫu. Lần này, y tá trưởng thậm chí không trói cậu.

Cậu đưa tay xoa trán, trong lòng lại mơ hồ dâng lên một cảm giác trống rỗng.

Cậu thế mà lại cảm thấy hụt hẫng?

Chẳng lẽ... Cậu thật sự thích cái loại cảm giác vừa rồi?

Cố Chiến ngẩn ra — chính cậu cũng không hiểu nổi bản thân.

Cuộc sống trước đây của cậu luôn là người khác sắp đặt — bọn họ muốn cậu trở thành người như thế nào, cậu liền trở thành như thế.

Thì ra, bản thân cũng có những sở thích không ngờ tới.

Nhưng cậu không để mình sa vào cảm xúc này quá lâu, rất nhanh đã hành động.

Cậu bước xuống giường, đi đến sát vách tường, gõ nhẹ ba cái:

“Tiểu Linh.”

Ngay sau đó, Tiểu Linh lập tức kéo cậu vào trong tường.

Lần này, thời gian của Cố Chiến còn nhiều hơn.

Cậu nhờ Tiểu Linh đưa mình quay lại phòng điều khiển, rồi hỏi:

“Sau khi anh đi ra từ bức tường, còn có thể tiến vào từ chỗ khác không?”

Tiểu Linh đáp:

“Miễn là là tường liên kết giữa Trụ Viện Lầu với nhau thì được. Anh gõ ba cái, em sẽ tới đón.”

“Được.”

Sau đó cậu yêu cầu Tiểu Linh đưa mình đến phòng điều khiển.

 

Phòng điều khiển không lớn, màn hình giám sát phủ kín cả một mảng tường. Cố Chiến đảo mắt nhìn qua một lượt — các kênh phát sóng trực tiếp chủ yếu tập trung ở khu ký túc xá, bao gồm phòng bệnh, hành lang và nhà ăn đối diện Trụ Viện Lầu.

Phòng xử phạt có camera, nhưng không nằm trong hệ thống phát sóng trực tiếp.

Còn tầng ba thì — hoàn toàn không có camera.

Những khu nhà khác của bệnh viện cũng có gắn thiết bị, nhưng số lượng rất ít, đa phần màn hình đều trống trơn, thỉnh thoảng mới xuất hiện một vài y tá hoặc nhân viên an ninh đi qua.

Không thấy một bệnh nhân nào cả.

Tạm thời có thể khẳng định, trong bệnh viện hiện tại chỉ có bốn loại người: y tá, bảo an, bệnh nhân… và người bệnh đã chết.

Nhưng nếu thất bại khi kiểm tra hoặc không hoàn thành nhiệm vụ cá nhân, thì sẽ bị giữ lại vĩnh viễn trong bệnh viện, như Tôn Tĩnh Thu, biến thành một loại quái vật sống ở không gian nhánh.

Vậy những người đã chết kia — chết như thế nào?

Trong bệnh viện này, có một kẻ giết người — hắn thích giải phẫu thi thể, đem người cắt thành từng bộ phận khác nhau, rồi dùng dung dịch formalin để phong kín và cất giữ…

Những con dấu đó — là hắn đóng lên?

Cố Chiến còn đang suy nghĩ thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân.

Cậu lập tức đi đến sát tường, gõ ba cái.

Ngay khi Tiểu Linh vừa kéo cậu vào, cửa phòng điều khiển bị đẩy ra.

 

Y tá trưởng bước vào trước, giọng điệu lấy lòng, quay đầu nói với người phía sau:

“Viện trưởng, bệnh nhân số 707 thật sự quá không nghe lời… Hay là chúng ta xử lý con dấu của hắn trước…”

Người bên ngoài nói gì đó, giọng rất nhỏ, Cố Chiến không nghe rõ.

Cậu chỉ thấy người đó vẫn đứng ngoài cửa, không hề bước vào.

Cố Chiến rất muốn nhìn mặt vị viện trưởng này, nhưng hắn ta cứ đứng mãi ngoài cửa nói chuyện.

Thấy thời gian trôi qua từng phút một, Cố Chiến nói:

“Có thể đổi góc quay ra hành lang ngoài cửa không?”

Cậu muốn nhìn rõ diện mạo viện trưởng.

Tiểu Linh đáp:

“Được.”

Hình ảnh lập tức chuyển đổi sang hành lang bên ngoài phòng điều khiển.

Cố Chiến rốt cuộc cũng thấy rõ mặt người kia — một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan thanh tú, dáng người cao gầy, nhìn giống như một học giả đến từ học viện nào đó.

Ngay khi Cố Chiến nhìn chăm chú, đối phương bỗng nhiên quay đầu lại.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, một luồng âm thanh sắc nhọn, cực nhỏ chợt xuyên thẳng vào đầu cậu.

Cố Chiến gần như không suy nghĩ, lập tức thốt lên:

“Cắt hình ảnh!”

Tiểu Linh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn lập tức làm theo.

Tường lại chìm vào bóng tối.

Cố Chiến đứng tại chỗ, vẫn còn sợ hãi.

Tiểu Linh lo lắng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“…”

Cố Chiến không nói được gì.

Chỉ là — ánh mắt của viện trưởng nhìn cậu khi đó, khiến cậu có cảm giác bị phơi bày dưới ánh đèn phẫu thuật, toàn thân không có gì che đậy…

Nhưng rõ ràng cậu đang ẩn trong tường, viện trưởng sao có thể thấy được?

Tất cả có lẽ chỉ là cảm giác chủ quan.

Dù thế nào, cậu cũng không muốn nhìn thấy tên viện trưởng đó thêm lần nào nữa. Nghĩ đến giờ này viện trưởng đang ở phòng điều khiển, chắc chắn văn phòng không có ai, Cố Chiến hỏi:

“Có thể đưa anb đến văn phòng viện trưởng không?”

Tiểu Linh lập tức đáp:

“Có thể.”

Hình ảnh trên tường chuyển đổi. Cố Chiến tiến về phía trước hai bước, rồi hoàn toàn hòa vào trong hình ảnh.

Rất nhanh, cậu xuất hiện bên trong văn phòng viện trưởng.

Đây là một căn phòng hiếm khi được sử dụng. Bàn làm việc sạch sẽ đến bất thường, giá sách kế bên cũng không có đồ trang trí gì.

Cố Chiến đi một vòng quanh bàn, phát hiện có ngăn kéo, liền tiện tay kéo ra.

Bên trong là một chồng hồ sơ bệnh nhân dày cộm.

Mỗi hồ sơ đều có một dòng chữ viết tay bằng bút đỏ, đánh giá cấp bậc từ D đến A.

Tập trên cùng là của Cố Chiến, dưới tên cậu ghi một chữ “A” to đỏ chót.

Cố Chiến lật nhanh qua từng tờ, đến cuối cùng là hồ sơ của Tôn Tĩnh Thu – bệnh nhân số 01. Đánh giá của nàng ta là D, khác biệt hoàn toàn với cậu. Sau chữ D là một dòng chữ đỏ nhỏ:

> “Ngoại hình bình thường, dáng người bình thường, chỉ có đôi chân là miễn cưỡng có thể vừa mắt.”

 

“…”

Không chỉ Tôn Tĩnh Thu, một số hồ sơ khác cũng có những ghi chú kiểu đó:

> “Đôi mắt xanh lam rất hiếm, trong ánh mắt có tia xanh lục giống như ngọc quý. Ta rất thích.”

 

> “Đôi tay người này thật sự rất thú vị.”

 

> “Đáng tiếc, đôi tai lớn rất đáng yêu khi còn trên người hắn, nhưng khi cắt bỏ ra lại trở nên bình thường.”

 

Cố Chiến lập tức nghĩ đến những thứ trong phòng xử phạt… Hóa ra là thế.

Viện trưởng — chính là tên biến thái thích sưu tầm bộ phận cơ thể người.

Hắn xem tất cả bệnh nhân như “bộ sưu tập cá nhân”, âm thầm đánh giá từng người phía sau lưng.

Hai chân của Tôn Tĩnh Thu, hẳn là đã bị viện trưởng cắt đi.

Chỉ là… không hiểu vì sao nàng ấy không chết, mà biến thành quái vật, lang thang trong bệnh viện.

Mà những người bị đưa tới bệnh viện này, trên thực tế đều là các loại trọng phạm.

Sở thích sưu tầm của viện trưởng có vẻ được hệ thống phát sóng ngầm cho phép. Có thể là hệ thống cam kết quyền lợi gì đó, nên hắn ta mới chấp nhận tới đây làm viện trưởng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play