Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

【… Lão bà tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng chiêu đó thật sự làm tui lú luôn.】

【Vì sao lại phải làm như vậy chứ? Tui không hiểu nổi.】

Cố Chiến làm như thế, thật ra không hoàn toàn vì muốn giúp Triệu Tiểu Nguyệt.

Cậu cần một khoảng thời gian dài không bị ai quấy rầy… Dù Tiểu Linh có thể dùng năng lực đưa cậu đi và mang cậu trở lại thông qua vách tường, nhưng nếu trong bệnh viện này có một nơi điều khiển tổng thể hệ thống giám sát, thì việc cậu “biến mất” quá lâu chắc chắn sẽ gây chú ý.

Cậu đã quan sát kỹ — trong phòng xử phạt không có camera phát sóng trực tiếp. Nói cách khác, chỉ cần cậu bị đưa vào đó, thì có thể danh chính ngôn thuận mà biến mất một thời gian dài.

Nhưng điều kiện là — trong phòng xử phạt không được có người thứ hai.

Chiều nay có bài kiểm tra, cậu phải là người duy nhất không vượt qua, tất cả những người khác phải thành công.

Để đảm bảo điều đó, cậu đã đưa quyển sổ đáp án cho Triệu Tiểu Nguyệt.

Bản thân cậu không còn cần đến nó nữa. Cậu đã tìm được quá nhiều manh mối — mục tiêu chỉ có một: rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Nếu không, cậu chỉ có thể tiếp tục dậm chân giữa việc giảm “giá trị tinh thần” và tăng dấu ấn, tiêu hao không ngừng như một cái máy vô hồn.

Sau khi ăn xong, Cố Chiến rời khỏi nhà ăn.

Cậu đã có mục tiêu rõ ràng, nên không phí thời gian lang thang khắp nơi. Ăn xong liền quay lại Trụ Viện Lầu, nghỉ ngơi, dưỡng sức, chuẩn bị cho buổi chiều.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ kiểm tra.

Nửa giờ trước khi bắt đầu, y tá trưởng đã đến phòng bệnh, khóa chặt tất cả cửa.

“Hôm nay chuẩn bị kiểm tra, mọi người đừng đi lung tung nữa.”

“Hôm nay câu hỏi rất đơn giản đấy.” Miệng nói đơn giản, nhưng ánh mắt nàng ta nhìn mọi người lại tràn đầy ý đồ — nàng ta đang mong cả đám không ai trả lời được.

Ở góc cuối, Triệu Tiểu Nguyệt nắm chặt túi mình, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Cô đã chia sẻ đáp án cho mọi người, nhưng không biết họ có tin hay không, và nhớ được bao nhiêu.

Hơn nữa… cô cũng không chắc quyển sổ mà Cố Chiến đưa có phải hàng thật không… lỡ như là giả thì sao…

Tóm lại, trong đủ loại nghi ngờ và căng thẳng, buổi kiểm tra bắt đầu.

“Câu hỏi đầu tiên…”

Ba câu hỏi đầu tiên trôi qua, đều có người trả lời đúng. Biểu cảm của y tá trưởng bắt đầu trở nên khó coi.

Nàng ta bắt đầu dò tìm những người không trả lời được, ánh mắt đảo một vòng rồi rơi xuống người Cố Chiến.

Ngay khi nhìn vào cậu, y tá trưởng có một cảm giác quen thuộc mơ hồ, một loại dự cảm chẳng lành.

Và đúng như nàng ta lo sợ — vài câu tiếp theo, Cố Chiến đều không trả lời.

Y tá trưởng: “…”

Nàng ta không nhịn được lên tiếng:

“Tôi thấy có một số bệnh nhân không hề tích cực hợp tác! Hôm nay, nếu tiếp tục như vậy, sẽ phải tiêm loại thuốc khác hẳn với trước đây. Mong các bệnh nhân dũng cảm trả lời câu hỏi, đừng tự buông xuôi! Đừng từ bỏ bản thân mình!”

Nàng ta đang nói đến ai, ai cũng biết rõ.

Triệu Tiểu Nguyệt khi chia sẻ đáp án với mọi người, chỉ nói rằng tình cờ có được quyển sổ đáp án, không hề nhắc đến Cố Chiến.

Thế nên những người khác vừa kinh ngạc, lại vừa… có chút hả hê.

Bọn họ nghĩ, chắc Cố Chiến không được Triệu Tiểu Nguyệt thích, không được chia sẻ đáp án. Chuyện đó quá bình thường thôi — người này trầm mặc ít nói, ai lại ưa nổi?

Không sao cả, chỉ cần bọn họ vượt qua bài kiểm tra là được.

Thế nên, mặc cho y tá trưởng nói gì, Cố Chiến vẫn không trả lời một câu nào.

Thời gian kiểm tra nhanh chóng trôi qua. Cố Chiến vẫn là một con số 0 tròn trĩnh. Y tá trưởng cuối cùng không nhịn được nữa:

“Xem ra hôm nay các người đều rất dũng cảm trả lời. Tôi… sẽ cho thêm vài cơ hội nữa…”

【 Cười ch.ết mất, ba câu nói thôi mà khiến NPC phải tự sửa quy tắc trò chơi 】

【 Hắn nói bỏ là bỏ thật, chẳng buồn trả lời lấy một câu 】

【 Có phải cậu ta cố ý không? Phòng xử phạt là nhà riêng chắc? 】

【 Tôi bắt đầu hiểu rồi đấy, hắn cố tình đưa quyển sổ cho người khác, chính là để mình có thể "vào đó" một mình 】

【 Này…  nói vậy nghe cũng hợp lý phết 】

【 Thánh mẫu thì cũng đừng diễn quá, các người là giun trong bụng hắn à? Nhìn một cái liền biết hắn nghĩ gì sao? 】

Cố Chiến quyết tâm vào phòng xử phạt, y tá trưởng dù có “nới” thêm ba câu hỏi nữa, cậu vẫn giữ nguyên một con số 0 tuyệt đối.

Vững vàng. Không hề dao động.

Cuối cùng, y tá trưởng nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực.

Cố Chiến mỉm cười nhẹ với nàng ta:

“À, thật đáng tiếc, tôi lại trượt mất rồi.”

“……” Trong giọng nói của ngươi chả có chút tiếc nuối nào cả.

Y tá trưởng tức đến tím mặt, nhưng cũng không thể không tuân theo quy tắc. Nàng ta dẫn Cố Chiến đi tới phòng xử phạt.

Nàng ta từng đe dọa sẽ tăng liều, giờ thật sự làm thật — một ống thuốc màu tím nhạt được tiêm vào người cậu. Cơ thể Cố Chiến lập tức xuất hiện ảo giác, mắt hoa đầu choáng.

Y tá trưởng nghiến răng, hằn học nói:

“Không biết sống ch.ết.”

Sau đó hùng hổ đẩy cửa đi mất.

Cố Chiến nằm trên giường, gần như không cử động.

Lúc thuốc vừa tiêm vào, cậu lại nghe được âm thanh hệ thống trong đầu:

【 Giá trị tinh thần của người chơi Cố Chiến đang giảm 】

Cảm giác đó thật kỳ lạ — giống như thế giới trong phó bản và những không gian nhánh từng đi qua đang từ từ hòa làm một. Rõ ràng cậu đang nằm im trên giường, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Tôn Tĩnh Thu khóc nức nở trong một căn phòng trống không, cũng nghe được tiếng móng tay dài cào nhẹ lên tường…

Cậu còn thấy đèn mổ trên trần nhà liên tục thay đổi hình dạng. Một người đàn ông đứng cạnh bàn mổ, cầm dao phẫu thuật, nhìn cậu mà cười.

Người đó đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt — chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, vô cùng quen thuộc…

Là… viện trưởng.

Dòng suy nghĩ của cậu không ngừng khuếch tán. Cả bệnh viện như hóa thành một hồ nước, còn cậu là tảng đá ném vào giữa, khuấy động từng vòng sóng.

Bọn họ là những trọng phạm bị đưa vào bệnh viện tâm thần Hà Lạc để diễn kịch cho người ta xem? Những “bệnh nhân” qua các đời đều chết như thế nào?

Phòng xử phạt — tại sao lại trưng bày toàn tiêu bản cơ thể người?

Viện trưởng… Bệnh viện… Tiêu bản…

Tất cả như hiện ra trước mắt, từng mảnh nối lại thành một bức tranh rõ ràng, sống động.

Nhưng khi Cố Chiến vừa sắp suy nghĩ thông suốt — tác dụng thuốc lại bắt đầu tiêu tan…

Ánh đèn trên đầu trở lại bình thường. Những tiếng gào khóc, tiếng cào tường… cũng biến mất.

Cái cảm giác kỳ lạ không thể giải thích kia… biến mất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play