Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

Nghĩ thông suốt trong nháy mắt, Cố Chiến chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên bên tai.

【 Chúc mừng người chơi Cố Chiến đã phát hiện chân tướng phó bản: 2/2. 】

【 Chúc mừng bạn đã mở khóa nhiệm vụ cá nhân: 】

【 Giới thiệu nhiệm vụ: Trên cổ tay viện trưởng có một chiếc đồng hồ đặc biệt, mặt đồng hồ là một ngôi sao. Hãy phát huy sở trường trộm cắp của bạn và tìm cách lấy được chiếc đồng hồ ấy. 】

Cố Chiến: “……”

【 Oa trời ơi!! Cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ cá nhân rồi!!! 】

【 Cuối cùng cũng có người mở khóa được rồi! 】

【 Bà xã giỏi quá! Bà xã lợi hại thật đấy!! 】

【 Có gì đáng khen chứ, Văn ca mở được từ lâu rồi 】

【 Có ai hỏi các người không? Đồ Văn Cẩu 】

【 Mở từ lâu cái gì, tôi còn cố tình thoát ra xem lại đấy, chẳng phải mới nhận được cùng lúc sao? 】

Cố Chiến còn chưa kịp tiêu hóa xong thông tin nhiệm vụ cá nhân thì bên ngoài đã vang lên tiếng nói chuyện:

“Viện trưởng, hôm nay……”

Bọn họ đã xem xong phòng điều khiển!

Cố Chiến lập tức bước đến sát tường, gõ nhẹ lên vách. Tiểu Linh cũng rất phối hợp, lập tức kéo cậu quay lại.

Chân trước Cố Chiến vừa rời đi, cửa văn phòng viện trưởng sau lưng đã bị đẩy ra.

Y tá trưởng nịnh nọt nói với viện trưởng: “Viện trưởng đại nhân, những năm qua ngài vẫn ở trong bệnh viện sao? Vật dụng hằng ngày trong phòng nghỉ còn đủ không ạ? Có cần tôi chuẩn bị thêm gì không?”

Bên trong không gian ẩn sau bức tường, hình ảnh vẫn chưa kịp đổi cảnh. Cố Chiến quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy viện trưởng và y tá trưởng cùng nhau bước vào văn phòng.

Gương mặt viện trưởng mang theo nụ cười, bước vào trong, ánh mắt lơ đãng liếc sang bên cạnh — và bất ngờ chạm phải ánh mắt của Cố Chiến xuyên qua lớp tường.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi mà da gà da vịt trên người Cố Chiến nổi hết cả lên, cảm giác như hành tung của mình đã bị phát hiện…

Nhưng rất nhanh, ánh mắt viện trưởng lại dời đi, như thể chưa từng nhìn thấy gì cả. Hắn thản nhiên đi đến bên bàn làm việc, khẽ móc ngăn kéo cạnh đó.

Chính là ngăn kéo mà Cố Chiến vừa đóng lại khi nãy.

Viện trưởng mở nó ra, lấy ra một tập hồ sơ bệnh án, nhẹ nhàng búng tay lên tờ giấy đầu tiên, rồi đặt lên bàn.

Từ góc nhìn của Cố Chiến, cậu có thể thấy rõ tên và ảnh của mình trên tập hồ sơ ấy…

Ngay cạnh tập hồ sơ đó, chính là tay của viện trưởng.

Bàn tay kia… bất ngờ lại rất đẹp, các ngón thon dài, khớp xương rõ ràng. Trên cổ tay hắn đang đeo một chiếc đồng hồ — đúng là chiếc đồng hồ mặt xanh lục, không có kim chỉ giờ mà thay vào đó là một ngôi sao lớn cùng nhiều ngôi sao nhỏ, kết nối với nhau bằng những đường cong…

Cố Chiến không nhịn được mà đưa tay sờ sờ cánh tay mình. Hoa văn trên mặt đồng hồ ấy… giống hệt con dấu trên tay cậu.

“Cậu còn muốn đi đâu nữa?”

Phía sau, Tiểu Linh nhỏ giọng hỏi.

Cố Chiến giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện toàn bộ sự chú ý của mình đều bị viện trưởng thu hút.

Trong văn phòng lúc này, y tá trưởng đã rời đi, chỉ còn lại một người — viện trưởng đang đứng đó, mỉm cười nhìn về phía bức tường.

Cố Chiến thầm kêu không ổn, vội nói với Tiểu Linh: “Đưa anh trở về đi.”

Tiểu Linh nhanh chóng chuyển cảnh trở lại phòng xử phạt. Cố Chiến vẫy tay với cô bé rồi rời đi.

Vừa rơi xuống đất, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Y tá trưởng đứng ngay ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào Cố Chiến đang đứng giữa phòng.

Đáy mắt cô ta thoáng qua một tia thất vọng, nhưng không nói gì. Chỉ thản nhiên nói: “Thời gian trừng phạt của cậu kết thúc rồi.”

Bình thường trừng phạt kết thúc thì đâu cần y tá trưởng đến tận nơi thông báo. Rõ ràng là nàng ta cố ý tới “bắt” cậu.

Khả năng cao là nàng ta không phát hiện ra không gian bên trong tường, nhưng lại có liên quan đến vị viện trưởng kia.

Cố Chiến giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, rời khỏi phòng xử phạt.

Trên đường đi, cậu lại cảm thấy hôm nay bệnh viện có điều gì đó không ổn.

Xung quanh yên ắng đến lạ, suốt quãng đường không gặp bất kỳ người chơi nào, thậm chí cả y tá hay hộ sĩ cũng không thấy…

Cảm giác này… quen thuộc đến khó hiểu.

Khi trở lại phòng bệnh, cậu phát hiện trong phòng trống rỗng. Đứng ở cửa do dự một lát, rồi quyết định đi lên tầng hai.

Hành lang tầng hai, Cố Chiến đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng quen thuộc kia.

“Ca ca……”

Chưa kịp để đối phương phản ứng, cậu đã lập tức quay đầu đáp lại: “Là tôi.”

Quả nhiên, khi Cố Chiến quay người lại, trước mặt cậu là một nữ quỷ đang quỳ rạp trên mặt đất.

Nữ quỷ: “……”

Vừa rồi chỉ nhìn thấy bóng lưng, nàng ta không ngờ người đó lại là Cố Chiến.

Làm gì có người chơi nào từ không gian chi nhánh trở ra mà còn chủ động đi tìm điểm kích hoạt nhiệm vụ!

Tình cảnh bi thảm ở trò chơi nhỏ lần trước vẫn còn rõ mồn một trong đầu nàng, mới đó chưa đầy một ngày… thế quái nào lại đụng trúng người này nữa!

Nữ quỷ vốn không định tấn công Cố Chiến, lập tức xoay người bỏ chạy!

Nhưng vừa xoay được nửa vòng, tóc đã bị Cố Chiến túm lại — một cú giật khiến nàng phanh gấp giữa chừng!

Đến da đầu cũng suýt bị kéo ra!

“Ngươi gọi tao là ca ca, tao đã đáp lại rồi. Vậy tức là tao đã kích hoạt trò chơi chi nhánh ‘Trốn tìm’. Thế sao ngươi không đưa tao vào chơi?”

Nữ quỷ: “……”

Ai cho phép ngươi đáp lại chứ aaaaa! Trò chơi chi nhánh này còn có thể ép người tham gia nữa à!!!

Biến đi! Đừng có dính vào ta!!!

【 Khởi nghiệp thật bá đạo, lần đầu tiên thấy người chơi đuổi theo NPC 】

【 Nét mặt của nữ quỷ đúng là buồn cười chết mất, không nói lời nào nhưng biểu cảm như kể hết mọi nỗi lòng 】

 

“……Ngươi đang ở đâu……Ta đến tìm ngươi đây…… Hì hì……”

Giọng nói khàn khàn quỷ dị cố gắng giả bộ ngọt ngào, kéo dài âm cuối khiến người nghe sởn tóc gáy.

Bầu trời phía trên đen kịt, mây đen âm u như sắp đổ xuống đầu.

Bệnh viện vốn còn náo nhiệt ban nãy giờ đã trở nên tĩnh mịch. Không còn bệnh nhân, cũng chẳng có hộ sĩ.

Triệu Tiểu Nguyệt ngồi xổm sau một bụi cây, toàn thân run rẩy.

Hai tiếng trước, cô cùng đồng đội đang tìm manh mối ở hành lang tầng hai thì bị kéo vào một trò chơi gọi là “chi nhánh”.

Bây giờ đến lượt cô làm “dân thường”, phải chọn một chỗ thích hợp để trốn, chờ “quỷ” tới bắt.

Chỗ cô đang nấp không phải lý tưởng cho lắm — bên cạnh và phía trước là khoảng trống lớn, chỉ cần có người vòng ra sau là sẽ phát hiện ra cô ngay.

Nhưng cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Toàn bộ kiến trúc bệnh viện đều là mấy con “quái vật” tay chân dị dạng, cô không dám vào trong. Những nơi ngoài trời đủ để giấu người cũng chẳng còn mấy, sau bốn lượt chơi, các chỗ nấp lý tưởng đều đã bị dùng qua cả rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play