Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
【 Có một nói một, phó bản hệ thống này thật sự rất chi tiết đấy 】
Cố Chiến không ngờ rằng mình còn có thể thu hoạch được thứ khác.
Khó trách từ đầu cậu đã cảm thấy phó bản này rất không bình thường. Khắp nơi đều có camera theo dõi, thái độ của nhân viên đối với "bệnh nhân" lại chẳng khác gì đối xử với tội phạm. Hóa ra... bọn họ thật sự là tội phạm.
Cố Chiến hỏi:
“Có thể xem thêm những chỗ khác không?”
Tiểu Linh gật đầu: “Có thể!”
Cô bé bắt đầu điều khiển hình ảnh trên vách tường, chuyển qua lại giữa các phòng khác nhau bên trong Trụ Viện Lầu.
Cắt tới cắt lui, dường như tất cả các hình ảnh đều chỉ giới hạn trong tòa nhà đó.
Cố Chiến hỏi tiếp:
“em có thể chuyển sang những khu kiến trúc khác được không?”
“Ờm…” Gương mặt Tiểu Linh thoáng lộ vẻ lúng túng. “Thì… không làm được…”
Chỉ có thể xem trong Trụ Viện Lầu.
Cố Chiến nói:
“Chuyển đến tầng 3, xem kỹ lại đi.”
Hắn nhớ ở tầng 3 có vài khung cửa sổ. Nếu không nhầm thì nơi đó hẳn là có vài căn phòng quan trọng.
Tiểu Linh bắt đầu chuyển góc nhìn ở tầng 3. Đa số các căn phòng đều bỏ trống, chất đầy đồ tạp nham.
Nhưng có một căn phòng lại khác hẳn — sạch sẽ, sáng sủa, bên trong không có ai nhưng đèn vẫn bật sáng.
Hình như là một văn phòng.
Bàn làm việc kê sát tường phía Bắc, trên tường treo một bức thư pháp với dòng chữ “Trời đãi người siêng năng”. Bàn ghế đều bằng gỗ đặc, trên bàn không đặt bất cứ vật dụng nào.
Cạnh bên văn phòng còn có một cánh cửa nhỏ.
Cố Chiến hỏi:
“Có thể mở cửa đó ra xem không?”
Tiểu Linh lập tức tái mặt, lắc đầu liên tục:
“Chỗ đó… rất đáng sợ… em không dám vào…”
Phản ứng của Tiểu Linh càng khiến Cố Chiến chắc chắn — căn phòng này rất quan trọng, rất có thể có liên quan đến viện trưởng.
Cậu hiểu rằng năng lực của Tiểu Linh trong phó bản này cực kỳ hữu ích. Nhưng nếu cậu muốn tiếp tục lợi dụng năng lực đó, e là phải giúp cô bé hoàn thành nhiệm vụ nhánh của mình.
Giúp cô bé báo thù sao…? Nói thì dễ…
Tiểu Linh nói:
“Chỉ cần anh đồng ý giúp em, em sẽ giúp anh! Anh có thể gõ lên bất kỳ bức tường nào, em đều sẽ đến đón ngươi!”
Cố Chiến: “…”
【 Cái này khó ghê… Nếu giúp cô bé báo thù, chẳng phải phải giết cả Boss cuối của phó bản? 】
【 Nhưng năng lực truyền tống của bé thật sự mạnh quá! 】
【 Xem 707 sẽ quyết định ra sao đây. 】
Sau một hồi do dự, Cố Chiến cuối cùng cũng gật đầu.
Không còn cách nào khác, điều kiện mà Tiểu Linh đưa ra thật sự quá hời.
Tiểu Linh vui mừng khôn xiết:
“Vậy bây giờ anh muốn đi đâu? Có muốn xử lý kẻ xấu đó luôn không?”
Cố Chiến: “…… Đi đến nhà ăn trước đã.”
“Được rồi!” Tiểu Linh phất tay, hành lang trước mặt lập tức biến thành nhà ăn. Ở một góc, Triệu Tiểu Nguyệt đang ôm tô cơm chiên, sốt ruột đến mức cứ nhìn quanh.
Tiểu Linh nói:
“Cứ đi thẳng tới, là ra được ngoài rồi.”
Cố Chiến bước lên phía trước, đi tới gần bức tường. Không có trở ngại gì, cậu thuận lợi “đi xuyên” ra ngoài.
Bên bàn ăn, Triệu Tiểu Nguyệt cứ dán mắt nhìn cửa ra vào. Cô đã dặn Cố Chiến đến ăn sáng, nhưng cậu vẫn chưa xuất hiện.
Thời gian ăn sáng sắp hết. Triệu Tiểu Nguyệt thở dài, cúi đầu xúc thêm vài thìa cơm, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa cúi đầu xuống, khóe mắt bỗng thấy được Cố Chiến đứng cách đó không xa.
Triệu Tiểu Nguyệt ngẩn người.
Rõ ràng cô đâu thấy ai vào nhà ăn đâu? Cậu ta đến từ lúc nào vậy?
“anh tới từ khi nào thế?” cô không nhịn được hỏi.
Cố Chiến thản nhiên đáp:
“Vừa rồi.”
Triệu Tiểu Nguyệt im lặng một lúc. Chẳng lẽ là cô quá thất thần, nên không thấy?
Từ khi vào phó bản này, tinh thần đã bắt đầu lơ mơ, như vậy cũng không có gì lạ.
Cố Chiến rốt cuộc cũng tới, không đi làm mấy chuyện nguy hiểm nữa — không hiểu sao, dù chẳng thân thiết gì với cậu, nhưng cô luôn có cảm giác cậu là kiểu người sẽ liều mạng, chỉ cần sơ sẩy một chút là lại làm ra chuyện động trời.
Triệu Tiểu Nguyệt nói:
“Thời gian ăn sáng không còn nhiều đâu, mau ăn đi.”
Cố Chiến không nói gì thêm, đi lấy cơm, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Triệu Tiểu Nguyệt đã ăn xong, nhưng vẫn ngồi lại đối diện, không rời đi.
Cảm giác bất an trong lòng cô ngày càng lớn, giống như một chuyện lớn sắp xảy ra.
Còn Cố Chiến — ánh mắt trầm ổn, thần thái bình thản — lại khiến cô thấy yên lòng lạ thường. Ở giữa phó bản đáng sợ này, cậu như một ốc đảo giữa sa mạc, xa xôi, không thể chạm tới, nhưng vẫn tỏa ra cảm giác an toàn.
Ăn xong một bát cơm, Cố Chiến bất chợt ngẩng đầu hỏi:
“Chiều nay đáp đề, các người tính làm thế nào?”
“tôi…” Triệu Tiểu Nguyệt trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu:
“tôi không biết…”
Tuy Cố Chiến đã nhắc trước, rằng đáp đề sẽ tích lũy dấu ấn, nhưng trừng phạt thì rõ ràng bày ra trước mắt. Nếu không tham gia, chắc chắn sẽ bị đưa vào phòng xử phạt.
Cô thật sự không muốn bước vào đó.
Cố Chiến lấy từ người ra cuốn sổ đáp án mà Tiểu Linh đã đưa, đưa cho Triệu Tiểu Nguyệt:
“Đây là đáp án đề. Cô có thể chia sẻ với những người khác.”
“A?” Triệu Tiểu Nguyệt sững người. Cô ngơ ngác nhận lấy cuốn sổ, không hiểu ý cậu là gì.
Cố Chiến nói tiếp:
“Tôi từng thấy một con quái vật trên người có tới bốn dấu ấn. Các người vẫn còn có thể làm đúng một câu nữa… Nếu muốn xác định dấu ấn có thật sự liên quan đến việc đáp đề hay không, thì hôm nay là cơ hội thử nghiệm tốt nhất.”
“Nhưng mà…” Triệu Tiểu Nguyệt cảm thấy món quà này nặng quá, cô không nên nhận. Nhưng đồng thời… cô lại thật sự rất cần nó, căn bản không thể mở miệng từ chối.
Cố Chiến nói:
“Các người cứ thử nghiệm trước, nếu quả thực đúng như vậy, thì sau này tôi sẽ cần sự giúp đỡ của các người.”
Triệu Tiểu Nguyệt cầm quyển sổ, ngẩn người thật lâu, cuối cùng cắn răng một cái:
“Được… Sau này, dù cậu cần gì đi nữa, bọn tôi đều sẽ giúp… Ít nhất là tôi nhất định sẽ giúp anh!”
Cố Chiến gật đầu:
“Tôi sẽ không bắt các người làm gì quá đáng đâu. Dù sao, mục tiêu của chúng ta là giống nhau.”
“Ừm.” Triệu Tiểu Nguyệt ôm cuốn sổ, đứng dậy, động tác hơi luống cuống:
“Tôi… tôi đi tìm mấy người khác!”
“cô đi đi.” Cố Chiến nhìn theo bóng nàng rời khỏi nhà ăn.
【??? Đưa đầu mối quan trọng của mình cho người khác?? Đây là nhãn hiệu “Bồ Tát” à?? 】
【Oa… đây là 707 hào mà các người vẫn thổi phồng sao? Ánh sáng thánh thiện từ hắn sắp làm mù mắt ta rồi!】
【Ở cái nơi này còn muốn làm anh hùng cứu thế à? Việc của bản thân còn chưa xong, đã đòi đi giúp người khác.】