Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
Nữ quỷ đang lăn lộn điên dại bỗng nhiên dừng lại. Nàng ngẩng đầu, từ dưới lớp tóc rũ lộ ra một đôi mắt đang rỉ máu.
Nàng trừng trừng nhìn Cố Chiến, chậm rãi nói:
“Nếu không phải cái tên đàn ông khốn kiếp đó ép buộc tao, tao đã không cần phải giết hắn. Nếu không giết hắn, tao cũng sẽ không biến thành kẻ sát nhân… Nơi này, chỉ có tội nhân mới được đưa vào.”
“Còn ngươi, ngươi cũng vào được đây. Tội danh của ngươi là gì?”
Khoảnh khắc bị nữ quỷ nhìn chằm chằm, trong đầu Cố Chiến bất chợt hiện lên một chuỗi hình ảnh.
Cậu đang đứng bên ngoài một căn biệt thự, dán sát tường, đeo tai nghe gắn kim thu âm. Bên trong, chủ nhân biệt thự đang bàn bạc một chuyện quan trọng.
Không lâu sau, hai người kia rời đi. Cố Chiến lập tức trèo lên cửa sổ, dùng dụng cụ đã chuẩn bị từ trước để cạy cửa…
Hình ảnh trở nên hỗn loạn. Cậu hình như đã lấy cắp thứ gì đó từ căn nhà ấy… Rất nhanh sau đó, các mặt báo đều đăng tin: tài liệu quan trọng bị đánh cắp. Tiếng còi cảnh sát, ánh đèn xe truy đuổi… tất cả hiện lên như thật trong đầu cậu.
Giọng nói của nữ quỷ lại vang lên:
“Tội danh của ngươi là gì?”
Cố Chiến thốt ra:
“Trộm cắp.”
Cậu nhớ ra rồi — “mình” không phải bệnh nhân của bệnh viện tâm thần, mà là một tên tội phạm trộm cắp, từng ăn trộm văn kiện bí mật quốc gia, bị kết án tù giam…
Nhưng… tại sao lại ở đây?
Cố Chiến ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với ánh nhìn của nữ quỷ. Trong đầu cậu vang lên một tiếng “Ong” chói tai.
Đúng rồi — cậu là tội phạm. Nữ quỷ cũng là tội phạm.
Vậy những người khác thì sao?
Cũng là tội phạm?
Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều vì phạm tội nên mới bị nhốt ở đây? Cái bệnh viện này… căn bản không phải bệnh viện tâm thần gì cả.
Hai người vẫn nhìn nhau. Ánh mắt nữ quỷ bỗng trở nên sâu thẳm. Cố Chiến còn đang định hỏi thêm, thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nữ quỷ đột nhiên quay đầu, giống như cá bị kích động, lập tức bò về phía góc tối trong phòng.
Trong phòng, ánh đèn nhấp nháy vài cái, sau đó trở lại bình thường.
“Phành!”
Cửa phòng bị đẩy tung ra. Y tá trưởng đứng ở cửa, giận dữ quát:
“Có ai ở trong đó!”
Cố Chiến vẫn đứng nguyên dưới ánh đèn, không cách nào trốn.
Trong thời khắc then chốt, cậu nhắm chặt hai mắt.
【 ??? Còn không mau chạy đi! 】
【 Chạy cái gì nữa, phòng này ngay cả cửa sổ cũng không có, không kịp rồi 】
【 Còn không giãy giụa chút nào! Giờ là giờ tắt đèn, vi phạm nội quy bệnh viện sẽ bị trừng phạt đó! 】
【 707 mà quan tâm trừng phạt? Hắn ăn trừng phạt còn ít sao? 】
【 Đừng ngây thơ, lần này khác hẳn mấy hình phạt nước trước kia, các người nhìn thấy người đi cùng y tá trưởng chưa 】
【 Ngọa tào! Mải nhìn bà vợ nhỏ, cái tên biến thái đó cũng ở đây?! 】
【 Quên mất, giờ này là lúc kiểm tra phòng mà! Tên biến thái đó chắc chắn sẽ đi cùng! 】
【 Xong đời rồi! Vợ tôi sắp bị tên biến thái động tay động chân! 】
Bên cạnh y tá trưởng, là một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp.
Hành lang không bật đèn, hắn đứng trong vùng tối, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy nửa bên cằm sắc nét, khóe môi hơi nhếch lên, giống như đang nhìn chăm chú vào trong phòng nơi Cố Chiến đứng.
Bị ánh nhìn đó bám theo, toàn thân Cố Chiến run lên. Cảm giác như đầu óc bị nước đá xối thẳng qua, “Ong” một tiếng vang vọng trong đầu…
Mặc dù cảm giác bản thân bị nhìn chăm chăm rất kỳ quái, nhưng Cố Chiến vẫn đứng yên, hai mắt nhắm nghiền.
Y tá trưởng bước lên một bước:
“Hỏi cậu đó! Sao lại không trả lời?!”
Cố Chiến không những không mở mắt, mà còn bắt đầu… ngáy ngủ.
Y tá trưởng: “…”
Hắn… ngủ rồi?
Làm gì có ai ngủ đứng thế? Nhưng nhìn hắn thở đều đều, rồi còn quay đầu đi về phía vách tường, va cả người vào tường mà vẫn tiếp tục bước đi, giống hệt một nhân vật trong game đang bị kẹt lùi về phía sau.
Đi được nửa đường, cậu hơi lệch chân, va vào chiếc tủ kế bên.
“Leng keng!”
Cánh tủ vốn không chắc chắn rơi xuống. Và từ bên trong, một cái đầu lâu lăn ra ngoài.
Đầu lâu trắng hếu nằm dưới ánh đèn, đã mất đi sinh khí, hoàn toàn bất động… Ở không gian này, nó chỉ là một cái đầu lâu bình thường, đã sớm mất đi sự sống.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào phòng, nhặt đầu lâu lên, nhẹ nhàng vuốt ve. Rồi quay đầu nói với y tá trưởng:
“Hình như cậu ta đang mộng du. Cửa phòng bệnh có phải cô quên khóa rồi không?”
Y tá trưởng suy nghĩ, sắc mặt cứng đờ — hình như lúc nãy thật sự đã quên khóa…
Xong rồi, lần này là lỗi của nàng thật.
Nàng vội bước đến bên Cố Chiến, kéo tay áo cậu, thấp giọng nói:
“Mau về phòng đi.”
Cố Chiến không biết có nghe thấy hay không, nhưng bị kéo thì cũng xoay người theo hướng khác.
Y tá trưởng vừa kéo cậu ra ngoài, vừa cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi, viện trưởng. Là do tôi sơ suất, tôi không nghĩ trong số bệnh nhân lại có người mộng du…”
Người đàn ông — chính là viện trưởng — hình như rất dễ tính, chỉ khẽ nói:
“Không sao. Đưa cậu ta về phòng đi.”
Y tá trưởng vội vàng gật đầu:
“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi sẽ chú ý lần sau!”
Nàng kéo Cố Chiến rời khỏi phòng. Cố Chiến vẫn giữ vẻ mộng du, không dám mở mắt, chỉ hơi hé một mí nhỏ, cúi đầu.
Cậu lén nhìn qua người đàn ông bên cạnh y tá trưởng. Dưới áo blouse trắng là quần tây xám nhạt, chân mang giày da đen, không giống bác sĩ phẫu thuật bình thường.
Hộ sĩ vừa rồi gọi hắn là “viện trưởng”.
Cố Chiến bị kéo đi ngang qua trước mặt viện trưởng.
Dù không ngẩng đầu, cậu vẫn cảm nhận rõ ánh mắt người kia dừng trên người mình — lạnh buốt như nước suối, nhưng cũng nặng nề như đá đè lên lưng.
Cái cảm giác như có kim châm sau gáy ấy kéo dài cho đến khi cậu được đưa ra khỏi phòng xử phạt, trở lại phòng bệnh, mới dần biến mất.
Y tá trưởng chẳng buồn hỏi cậu tại sao lại ngủ ở đó, chỉ tống cậu vào phòng rồi “Rắc” một tiếng khóa cửa lại.
Trở về căn phòng quen thuộc, Cố Chiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.