Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
Kẽo kẹt…
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng động bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Lúc này, cô gái mới buông bàn tay đang bịt miệng Cố Chiến, thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ:
“Bọn họ đi rồi.”
Cô buông Cố Chiến ra rồi quay đầu bật đèn.
Ánh đèn sáng chiếu lên người cô, lúc này Cố Chiến mới nhìn rõ ngũ quan của cô gái — gương mặt dịu dàng, dung mạo giống hệt với tư liệu về Tôn Tĩnh Thu.
Đây chẳng phải là người cậu đang tìm sao?
Cố Chiến đứng im ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trong phòng. Cô nhìn còn rất trẻ, căn bản không giống một người đã làm mẹ.
Hắn lên tiếng hỏi:
“Cô là Tôn Tĩnh Thu?”
Cô gái kinh ngạc quay đầu lại:
“Sao anh biết tên tôi?”
Cố Chiến nhìn thiếu nữ chỉ mới khoảng mười mấy tuổi trước mặt, thật sự không biết nên mở lời thế nào để giải thích. Chẳng lẽ phải nói thẳng: "Cô có một đứa con gái"?
Cậu lấy từ trong người ra con búp bê vải, đưa qua:
“Có người nhờ tôi tìm cô. Cô có nhận ra đứa bé này không?”
Tôn Tĩnh Thu nhận lấy búp bê, đầy mặt nghi hoặc xoay tới xoay lui nhìn kỹ một hồi, rồi lắc đầu:
“Không quen biết…”
Cô tùy tiện đặt búp bê sang một bên bàn, xoay người mở tủ lục tìm gì đó.
“Có vẻ đêm nay chúng ta phải ngủ lại ở đây. Ban đêm lạnh lắm, anh có cần một cái chăn không?”
Cô vừa dứt lời, Cố Chiến đột nhiên cảm thấy toàn thân mỏi mệt rã rời.
Đúng vậy… Cậu phải qua đêm ở đây. Cậu cần một cái chăn.
Cố Chiến không trả lời, để mặc Tôn Tĩnh Thu tìm kiếm trong tủ. Sau một hồi, cô mới lấy ra được một cái chăn cũ nát. May mà kích cỡ vẫn đủ lớn, cô cầm chăn đi tới chỗ Cố Chiến:
“Chỉ có một cái, chúng ta ngồi gần nhau một chút, đắp tạm.”
Cô tìm một góc trong phòng, dựa vào tường ngồi xuống, rồi ra hiệu cho Cố Chiến lại gần.
Cố Chiến ngồi xuống bên cạnh cô, cô xốc chăn lên:
“Lại đây chút nữa, đêm lạnh lắm.”
Chiếc chăn dù to, nhưng cũng chỉ là một tấm chăn mỏng. Muốn hai người cùng đắp thì phải thật sự ngồi sát vào nhau.
Cố Chiến chưa từng tiếp xúc gần với ai như thế, thân thể theo bản năng hơi kháng cự, lông tơ dựng đứng. Nhưng đầu óc thì như bị thôi miên, Tôn Tĩnh Thu nói gì, cậu đều nghe theo, lặng lẽ dịch người về phía cô.
Hai người ngồi sát vào nhau, hơi lạnh từ người Tôn Tĩnh Thu nhanh chóng truyền sang.
Cô mỉm cười dịu dàng với Cố Chiến:
“Thấy chưa? Tôi nói rồi, đêm rất lạnh. Lại gần một chút nữa.”
Hai người đã ngồi rất gần nhau, thêm một chút nữa là như ôm lấy nhau. Cố Chiến ánh mắt tối đi, tiếp tục dịch người về phía cô.
Tôn Tĩnh Thu giơ tay, định kéo chăn phủ kín cả hai người.
Ngay lúc ấy, Cố Chiến đột nhiên vươn tay, ấn chặt cổ tay của cô lại.
Tôn Tĩnh Thu sững người:
“Sao vậy?”
Cố Chiến dùng lực rất mạnh, đến mức gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Nhưng ngay cả như vậy… hắn vẫn không nhấc được tay của cô lên!
Cái lạnh buốt từ bốn phía tràn đến, khiến Cố Chiến cứng cả người, không nói nổi thành lời. Tứ chi bắt đầu run rẩy, trước mắt lờ mờ xuất hiện bóng chồng lên nhau.
Tôn Tĩnh Thu vẫn giữ vẻ ôn hòa dịu dàng, mỉm cười:
“Đêm nay đúng là rất lạnh. Nào, quấn chặt chăn vào. Đợi đến sáng mai, chúng ta sẽ cùng rời khỏi nơi này.”
“Cô…” Cố Chiến lạnh đến mức toàn thân run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt cổ tay cô, ngắt quãng nói:
“Cô… trong tay… là gì vậy?”
Cậu bỗng dùng sức, lật ngược cổ tay cô lại. Tấm chăn theo đó rơi xuống, để lộ vật bị cô giấu bên dưới — một con dấu!
Bị phát hiện trong chớp mắt, Tôn Tĩnh Thu lập tức vùng ra, định nhào tới người Cố Chiến.
Cố Chiến phản ứng cực nhanh, trở tay đè xuống — con dấu bị đóng ngược lên người cô!
Đến lúc này, cậu mới phát hiện dưới tay áo của Tôn Tĩnh Thu đã có sẵn bốn con dấu màu lam — chỉnh tề một hàng!
Dấu của cậu là cái thứ năm.
Ánh mắt Tôn Tĩnh Thu bỗng chốc trở nên u ám, động tác cũng cứng đờ:
“Thất bại… thất bại… Tại sao… lại vạch trần ta?”
Cô đột ngột rít lên một tiếng sắc nhọn. Lớp vỏ bề ngoài hiền lành phút chốc bị xé toạc, quần áo thay đổi, mái tóc và thân thể cũng biến dạng!
Bộ đồ sạch sẽ biến thành chiếc váy trắng nhuốm máu, mái tóc đen dài che phủ khuôn mặt.
Cô không phải Tôn Tĩnh Thu — mà chính là nữ quỷ bên ngoài cánh cửa!
Phần thân dưới biến mất, cô quỳ rạp trên mặt đất, hai tay vung loạn, giọng nói tràn đầy oán hận và sát ý:
“Ngươi không phải đang tìm ta sao?! Tại sao lại vạch trần ta!!”
“nó còn mặt mũi sai ngươi đến tìm ta?! Ha ha ha ha!!”
Nữ quỷ dường như bị kích thích đến phát điên, vậy mà không lao vào Cố Chiến, mà là nhào tới cái bàn bên cạnh, giật lấy con búp bê vải, xé nát nó ra.
【 Ngọa tào?! Sao lại thế này?! Cô ta chẳng phải là mẹ của Tiểu Linh sao?! 】
【 Nữ quỷ điên thật rồi! 】
【 Nghe nói quái vật trong phó bản cũng có thể cuồng hóa đấy 】
【 Đây là lần đầu tiên ta thấy quái vật nổi điên kiểu này 】
Cố Chiến đứng sát cửa, không lên tiếng, cũng không ngăn cản hành động điên cuồng kia.
Đợi đến khi nữ quỷ xé nát con búp bê xong, cậu mới chậm rãi hỏi:
“Cô không phải là mẹ của Tiểu Linh sao?”
Nữ quỷ lập tức quay đầu lại. Dưới mái tóc rối bời là đôi mắt đỏ rực như máu.
Cô trừng trừng nhìn Cố Chiến, đầu nghiêng một góc không thể có ở cơ thể người bình thường, vừa phát ra tiếng cười khàn khàn, vừa thì thầm:
“Khặc khặc… Mẹ… khặc khặc khặc… Mẹ… Nó dám gọi ta là mẹ?! Cái thứ tiện chủng đó!! Nó xứng gọi ta là mẹ sao?!”
Rõ ràng, nữ quỷ đã hoàn toàn phát điên.
Cố Chiến vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo.
Cậu tiếp tục hỏi:
“Tại sao không cho nó gọi cô là mẹ? Dù gì cô cũng là người sinh ra nó.”
“Không phải mẹ!! Không phải!!”
Nữ quỷ rít lên chói tai, túm lấy tóc mình, lăn lộn điên dại trên mặt đất.
Vừa lăn, vừa hét lên giận dữ:
“Nếu không phải tại nó! Ta đã không phải đến cái chốn quỷ quái này! Tất cả là vì nó!! Không cần nó! Không muốn nó! Cút đi!!! Cút ngay!!!”
Cố Chiến tiếp tục truy hỏi:
“Tiểu Linh là đứa bé cô sinh ra sau khi đến nơi này, tại sao cô lại bảo chuyện này có liên quan đến nó?”