Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

Cậu đảo mắt nhìn quanh, rồi đến ngồi xuống cạnh giường của Triệu Tiểu Nguyệt.

Không ngờ Triệu Tiểu Nguyệt vẫn chưa ngủ. Dễ thấy là cô đã cố gắng gượng lắm rồi, mí mắt mở không nổi, vừa trông thấy Cố Chiến ở góc tường thì hiện lên vẻ mặt đầy khó tin.

Rất nhanh sau đó, cô nhắm mắt lại, ngủ mất.

Cố Chiến cũng dựa vào tường, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phòng này tựa như có một loại ma lực kỳ lạ, chỉ mới bước vào không bao lâu, cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Cơ thể cậu dần trượt xuống dọc theo vách tường, vô thức giãn ra, buông lỏng.

Trong cơn mơ màng, như có người bước vào phòng… tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng thì thầm rất nhỏ… Ngay sau đó, có ai đó nâng cánh tay cậu lên, như đang làm gì đó.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng.

Trong phòng vang lên tiếng người chơi trò chuyện, Cố Chiến mơ màng mở mắt ra, lập tức chạm phải ánh mắt lo lắng của Triệu Tiểu Nguyệt.

“anh không sao chứ?” Triệu Tiểu Nguyệt vừa hỏi, vừa vô thức xoa xoa cánh tay mình.

Cố Chiến nhìn theo động tác của cô, thấy trên cánh tay nàng có hai dấu ấn màu lam.

Ở chính giữa dấu là một ngôi sao, từ đó tỏa ra bốn đường vạch dài ngắn không đều. Vòng ngoài cùng được bao bởi một vòng dây đan chéo rối rắm. Dấu này giống hệt với cái mà Tôn Tĩnh Thu định in lên người cậu hôm qua.

Cố Chiến cúi đầu nhìn cánh tay mình — quả nhiên, cũng có thêm một dấu.

“…”

Triệu Tiểu Nguyệt thấy cậu nhìn, liền bối rối xoa tay mình mạnh hơn:

“anh sao lại chỉ có một cái?”

Cố Chiến cũng kinh ngạc: “cô tại sao lại có?”

Ban đầu cậu tưởng dấu này là do chuyện tối qua — hắn rời khỏi phòng, bị viện trưởng và y tá trưởng phát hiện, nên mới bị đóng dấu. Nhưng Triệu Tiểu Nguyệt rõ ràng không rời khỏi phòng, vậy vì sao cũng có?

Triệu Tiểu Nguyệt nói: “tôi cũng không biết nữa, mỗi sáng ngủ dậy là lại có thêm một cái.”

Cố Chiến bắt lấy trọng điểm: “Mỗi ngày đều sẽ thêm một cái?”

“Ừ.” Triệu Tiểu Nguyệt xoa xoa cánh tay, nói: “Cái đầu tiên là sáng hôm qua tỉnh dậy thấy, cái này là sáng nay mới có thêm…”

Cô khó hiểu nhìn Cố Chiến: “Vì sao anh lại chỉ có một cái?”

Cố Chiến cũng lắc đầu.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Văn ca trên giường bên cạnh cũng thức dậy.

Cả hai lập tức ngừng trao đổi.

Văn ca liếc họ một cái, hiển nhiên biết hai người đang thì thầm điều gì đó, nhưng hắn không hỏi gì, đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Phòng bệnh chỉ có một toilet. Một người vào rồi thì những người khác phải chờ ở ngoài.

Văn ca ở trong đó rất lâu. Lần lượt, các bệnh nhân khác cũng lần lượt rời giường.

Một lúc sau, Văn ca cuối cùng cũng bước ra. Hắn không mặc áo trên, vóc dáng cũng tạm ổn, nếu nhìn sơ qua thì đủ để lừa được vài người.

Nhưng ở trong hoàn cảnh này mà cởi trần thì rõ ràng là không lịch sự chút nào.

Triệu Tiểu Nguyệt chỉ liếc nhìn, rồi quay đầu đi, cau mày.

Cố Chiến lại chú ý thấy, trên cánh tay Văn ca cũng có một dấu màu lam.

Chỉ có… một dấu.

Tại sao lại vậy? Giữa họ rốt cuộc có điểm gì khác nhau?

Cố Chiến ngồi trong góc phòng, đầu óc vẫn còn lơ mơ sau khi mới tỉnh ngủ, lặng lẽ suy nghĩ về mối liên hệ.

Tối qua, nữ quỷ định in dấu lên người hắn. Điều đó chứng minh dấu này rất quan trọng… Nhưng rốt cuộc là cơ chế gì khiến dấu mới xuất hiện trên người hắn?

Tại sao hôm qua chưa có, mà hôm nay lại có?

Ngày hôm qua và hôm nay khác nhau ở đâu?

Cố Chiến bỗng nhớ ra — hôm qua cậu ngủ ở phòng xử phạt…

Chẳng lẽ vì thế?

Không đúng — Văn ca hai ngày đều ngủ trong phòng bệnh, nhưng cũng chỉ có một dấu.

Vậy giữa cậu và Văn ca… giữa cậu và những người khác, rốt cuộc khác nhau ở điểm nào?

Bên cạnh, Triệu Tiểu Nguyệt hỏi: “anh đi rửa mặt trước hay để tôi đi?”

Thì ra cậu đã suy nghĩ quá lâu, khiến những người khác đều rửa mặt xong và đi đến nhà ăn ăn sáng rồi.

Một giờ dùng bữa không nhiều, nếu bỏ lỡ sẽ bị đóng cửa nhà ăn.

Cố Chiến nói: “cô đi trước đi.”

Chờ Triệu Tiểu Nguyệt rời đi, cậu đột nhiên ngồi thẳng người.

Cậu nghĩ ra điểm khác biệt!

Cậu và Văn ca — đều chỉ mới vượt qua một lần bài kiểm tra giải đề. Còn những người khác, đã vượt qua hai lần.

Và dấu trên người cậu, cũng chỉ xuất hiện sau lần giải đề đầu tiên thành công.

Nói cách khác, chỉ cần giải đề thành công, sẽ tích lũy dấu ấn.

Cậu nhớ rất rõ — trên người Tôn Tĩnh Thu có tổng cộng bốn dấu.

“Số bốn” này… có thể rất quan trọng.

Cố Chiến lập tức đứng dậy, vừa vặn chạm mặt Triệu Tiểu Nguyệt đang từ nhà vệ sinh đi ra.

Cô tưởng cậu vội đi vệ sinh, liền nhanh chóng nhường đường. Nhưng Cố Chiến lại nói:

“cô hôm nay không được giải đề nữa.”

“Gì cơ?” Triệu Tiểu Nguyệt sững người. “Tại sao?”

Cố Chiến chỉ vào dấu trên cánh tay mình: “Chỉ khi giải đề thành công mới xuất hiện dấu. Nhưng dấu này không phải thứ tốt lành. Khi có bốn dấu, có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra.”

“Nhưng mà…” Triệu Tiểu Nguyệt do dự rõ rệt.

Cô không biết dấu là tốt hay xấu. Nhưng nếu thất bại trong giải đề, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Không phải ai cũng như Cố Chiến — dù bị hạ chỉ số tỉnh táo cũng có thể bình tĩnh đối phó. Văn ca sau khi bị xử phạt một lần, hành vi trở nên cực đoan hơn, rõ ràng là đã chịu ảnh hưởng từ việc chỉ số bị giảm.

Chỉ số tinh thần thấp sẽ làm con người mất lý trí, không thể đưa ra phán đoán chính xác. Cho dù không chết, cũng sẽ bị đồng hóa thành quái vật trong phó bản, vĩnh viễn không thể rời đi.

Nhưng Triệu Tiểu Nguyệt cũng nhanh chóng nghĩ thông.

Đúng — chính là như vậy.

Phó bản không giới hạn thời gian cho nhiệm vụ chính tuyến.

Sau khi vào đây, ngoại trừ việc giải đề, gần như không có gì đặc biệt nguy hiểm xảy ra. Điều đó khiến mọi người lơi lỏng cảnh giác.

Nhưng không thể nào có chuyện phó bản lại dễ dàng như vậy. Nhất định có một thứ gì đó, đang âm thầm thúc đẩy họ hành động…

Dấu ấn và trừng phạt — chính là thứ đó. Dù làm đúng hay sai, họ đều sẽ phải chịu trừng phạt. Thời gian, vốn dĩ là có hạn.

“tôi hiểu rồi.” Triệu Tiểu Nguyệt không ngờ Cố Chiến lại chia sẻ thông tin này với cô. Cô cảm thấy vô cùng áy náy vì trước kia từng cô lập hắn. Nhìn Cố Chiến sâu sắc một cái, cô nói:

“Cảm ơn anh… Tin này, tôi có thể chia sẻ với những người khác không?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play