Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
Vài nhân viên an ninh từ các tầng khác nhau đổ xuống, bao vây lấy Cố Chiến.
Y tá trưởng tức đến run người:
“Đem hắn nhốt vào Phòng Trừng Phạt!”
【 Cười chết, thành hội viên VIP của Phòng Trừng Phạt rồi 】
【 Nhốt thì nhốt, có ích gì đâu, hắn căn bản không sợ 】
【 Nhưng thế này sẽ lỡ mất nhiều thời gian, không biết hắn còn kịp tìm manh mối không 】
【 Nhìn dáng vẻ hắn kìa, rõ ràng đã mò ra được đầu mối rồi 】
Ở tầng một, Văn ca vừa mới bị thả ra khỏi Phòng Trừng Phạt.
Phòng Trừng Phạt này vốn không đơn giản như vẻ ngoài. Hắn chỉ ở trong đó vài tiếng mà đã như từ dưới nước vớt lên, ướt sũng, cả người lả đi.
Vừa vào là bị ném vào một vòng chơi sinh tồn. Nếu không phải kịp thời thoát được, có lẽ giờ hắn đã thành quái vật trong miệng oan hồn rồi!
Hắn thật sự không hiểu nổi: Tên số 707 đó—Cố Chiến—làm sao có thể ở trong Phòng Trừng Phạt lâu như vậy mà vẫn còn ngủ được?!
Chẳng lẽ cái phòng đó ưu ái hắn, không đưa hắn vào trò chơi con?
Đang còn ngẫm nghĩ, thì Cố Chiến đã bị nhân viên bệnh viện đè vai, áp giải tới cửa Phòng Trừng Phạt.
Y tá trưởng hổn hển đi phía sau.
Trước bao ánh mắt, Cố Chiến lại bị tống vào trong.
Văn ca: “…”
Cố Chiến vẻ mặt điềm tĩnh, cứ như thể… về nhà.
【 Ha ha ha, cười không nổi nữa rồi, hắn và Phòng Trừng Phạt đúng là chế độ đãi ngộ khác biệt 】
【 Văn ca nằm mơ cũng không ngờ, Cố Chiến đã coi cái đầu lâu trong phòng thành bạn rồi 】
【 Tầm nhìn Văn ca: Hắn hack game à? 】
【 Mong chờ nhất: Sau khi Văn ca vượt phó bản, xem lại video “tổng kết quá trình” để thấy biểu cảm của mình 】
【 Chắc chắn sẽ rất xuất sắc 】
【 +1 】
Y tá trưởng đứng ngoài, nhưng nét mặt không hề nhẹ nhõm vì tống được Cố Chiến vào phòng. Nàng ta biết—Phòng Trừng Phạt chẳng làm gì nổi hắn cả!
Bên trong, sau khi bị nhốt, Cố Chiến thả lỏng hoàn toàn.
Nơi này đúng là thú vị thật. Cái app kia không lừa cậu.
Cậu vận động tay chân, chuẩn bị tìm đầu lâu trong phòng tán gẫu một lúc rồi… ngủ.
Đầu lâu: “Ngươi đừng tới đây nhaaaa!!!”
Nhưng còn chưa kịp đi được hai bước, chuông báo giờ ăn tối đã vang lên…
Ngay sau đó, cửa phòng “rắc” một tiếng mở ra.
Cố Chiến ngạc nhiên:
“Hửm?”
Cậu quay đầu nhìn, thấy cửa Phòng Trừng Phạt đang từ từ mở ra.
Mấy người đứng ngoài lúc nãy còn chưa rời đi—bao gồm cả y tá trưởng.
Văn ca còn đang được đồng đội đỡ, sắc mặt cực kỳ tệ.
Cố Chiến khó hiểu tiến ra cửa.
Phòng hỏng rồi sao?
Hắn định đóng cửa lại.
Y tá trưởng nhanh tay đẩy ra, nói:
“Thời gian trừng phạt của cậu đã kết thúc.”
Cố Chiến lộ ra biểu cảm mơ hồ.
Văn ca nhịn không được bật thốt:
“Hắn mới vào chưa đến hai phút mà?!”
Y tá trưởng trừng mắt nhìn hắn. Dĩ nhiên nàng ta biết.
Nhưng nàng càng rõ một điều—Phòng Trừng Phạt không làm gì được Cố Chiến cả! Nếu cứ để hắn ở đó qua đêm, chẳng khác nào tặng hắn một cái giường ngủ miễn phí!
Trong phòng bệnh thì còn phải tranh giành chỗ nằm, ở đây thì yên ổn thoải mái, chẳng ai làm phiền—ngủ còn sướng hơn ở nhà!
Nàng ta tuyệt đối không để hắn dễ chịu như vậy!
Tuy không làm gì được Cố Chiến, nhưng không có nghĩa nàng không làm gì được người khác.
Thấy Văn ca tỏ vẻ bất mãn, y tá trưởng lạnh giọng:
“Giờ ăn tối rồi. Mau đi ăn! Nói nhiều, tôi nhốt anh vào Phòng Trừng Phạt tiếp đấy!”
Văn ca: “…”
【 Cười chết, Văn ca: Đời này chưa từng thấy vô lý đến vậy 】
【 Tôi vừa từ đó ra mà?! 】
【 Hắn vào phòng, tôi vào phòng—nhưng sao lại khác nhau một trời một vực vậy trời ~ 】
Từ đó, giữa Văn ca và Cố Chiến xem như xé mặt hoàn toàn.
Văn ca kéo theo vài người chơi khác, lập tức cô lập Cố Chiến.
Khi ăn cơm ở nhà ăn, mọi người đều tụ tập bên Văn ca, chỉ có Cố Chiến ngồi một mình ở góc.
Triệu Tiểu Nguyệt bị buộc phải đứng về phe Văn ca, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn nhìn về phía Cố Chiến.
Văn ca như nhận ra điều gì, liếc sang cô, ngữ khí không vui:
“Nhìn gì thế?”
Triệu Tiểu Nguyệt giật mình, vội cúi đầu nhìn chén cơm:
“Không… Không có gì. Em chỉ nghĩ… hôm nay kết thúc phần trả lời trước, vậy mai thì sao…”
Văn ca nhíu mày. Dù không có chứng cứ, nhưng hắn cũng không thể quá hung với cô—dù gì cũng là người con gái duy nhất trong nhóm, đối xử quá đáng dễ gây mất lòng người.
Hắn đành nói:
“Vậy thì chúng ta bàn xem ngày mai nên làm thế nào.”
Triệu Tiểu Nguyệt không còn cách nào, đành chuyển ánh nhìn, cùng nhóm thảo luận vài kế hoạch vô nghĩa.
Phía bên kia, Cố Chiến chẳng mảy may quan tâm việc bị cô lập.
Ăn xong, cậu liền quay về phòng bệnh.
Buổi tối trong bệnh viện, hành lang vắng tanh đến mức rợn người. Tiếng bước chân của chính mình cũng vang vọng đến ghê rợn.
Không ngoài dự đoán, hôm nay Cố Chiến lại là người đầu tiên quay về.
Nhưng vừa bước vào phòng, cậu liền nghe thấy tiếng động phát ra từ bên kia bức tường.
Cố Chiến: “…”
【 Không thể nào! Không thể nào! Chẳng lẽ là chuyện đó?! 】
【 Có vẻ… là thật đó… 】
Giây tiếp theo, Cố Chiến đã bị kéo vào không gian trong tường của Tiểu Linh.
【 Ngọa tào! NPC này thật sự chủ động tìm người! Hắn gặp vận c*t chó gì vậy?! 】
Tiểu Linh vẫn ngồi ở góc tường, ôm búp bê váy đỏ của mình.
Cố Chiến hơi bất ngờ:
“Là em kéo anh vào à?”
“Ừ ừ.” – Tiểu Linh gật đầu – “Sau khi anh đi rồi, em vẫn luôn suy nghĩ… nhớ dáng vẻ của mẹ…”
Tờ hồ sơ bệnh nhân mà Cố Chiến để lại đã bị cô bé vò nát, nhăn nhúm hết cả. Xem chừng sau khi cậu đi, cô bé cứ xem đi xem lại nhiều lần.
Hai chữ “mẹ” dường như mang đến cho cô bé dũng khí. Tiểu Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Cố Chiến:
“Em cảm giác được… mẹ em vẫn còn ở nơi này!”
【 Quả nhiên là NPC muốn giao nhiệm vụ! 】
【 NPC trong trò chơi này còn có thể chủ động tìm người giao nhiệm vụ nữa sao?! 】