Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

【 Nói cũng phải 】

Cố Chiến hỏi:

“Em có mẹ à?”

“Có chứ.” – Bé gái ngậm viên kẹo trong miệng, ngây thơ đáp – “Em đâu phải Tôn Ngộ Không, đương nhiên là có mẹ… Chẳng lẽ anh không có?”

【 …NPC hỏi thăm mẹ người ta kìa 】

【 Nhỏ xíu mà cái miệng ngọt như bôi mật 】

Cố Chiến bình thản đáp:

“anh không có.”

“Hử?” – Bé gái ngạc nhiên – “Chẳng lẽ anh chui ra từ khe đá?”

Cố Chiến nói:

“Không phải. Nhưng người sinh ra anh không cần anh. Cô ta từ bỏ thân phận làm mẹ, thế nên anh không có mẹ.”

Bé gái vẫn giữ vẻ ngây thơ, thốt lên:

“Oa… Vậy anh hơi đáng thương thật.”

“Không đáng thương.” – Cố Chiến thản nhiên – Đối với cậu, đó chỉ là một đoạn quá khứ đã qua.

Có lẽ cũng chính vì điều đó mà trước kia mọi người luôn nói cậu “không bình thường”. Nhưng ở nơi này thì tốt rồi, chẳng ai thấy cậu kỳ lạ cả—bởi vì cái thế giới này, bản thân nó đã không bình thường, có quá nhiều chuyện bất thường xảy ra, chẳng ai còn tâm trí để chú ý đến cậu nữa.

Cố Chiến lấy từ trong ngực ra một tập hồ sơ bệnh án, đặt trước mặt bé gái:

“Em tên là Tiểu Linh? Nhìn xem mấy người này có ai em quen không? Em có ở trong số này không?”

【 Hắn lấy tư liệu bệnh nhân ra từ lúc nào vậy!? 】

【 Nếu hắn có tư liệu rồi thì Văn ca nhận trừng phạt cũng coi như xui 】

【 Văn Cẩu đừng quá tự tin, vào phòng trừng phạt chưa chắc đã có manh mối. Không phải ai cũng có thể sống sót ra ngoài đâu! 】

 

Cố Chiến lựa chọn những bệnh nhân có độ tuổi tương đương Tiểu Linh—đều là bé gái.

Tiểu Linh nhìn rất lâu, cuối cùng lắc đầu:

“Không có em. Em cũng không quen ai trong số họ.”

Cố Chiến lại lấy thêm một tờ khác:

“Vậy còn người này?”

Đây là hồ sơ của một thai phụ tên Tôn Tĩnh Thu, nhập viện khi đang mang thai được tám tháng hai tuần, sắp sinh.

Số hiệu của cô ta rất đặc biệt—là 01.

Trong hơn bảy trăm bệnh nhân ở đây, chỉ có duy nhất một người đang mang thai.

Cố Chiến suy đoán: tuổi của Tiểu Linh rất đặc biệt. Có thể là từ khi mới vào phó bản đã là trẻ con, rồi bị nhốt nhiều năm đến lớn lên như vậy; hoặc là cô bé được mẹ đưa vào bệnh viện, sinh ra và lớn lên ngay trong phó bản này.

Người tên Tôn Tĩnh Thu kia nhập viện cách đây đúng 6 năm, hoàn toàn trùng khớp với tuổi tác của Tiểu Linh. Hơn nữa, chính miệng cô bé cũng từng nói—mình có mẹ.

 

Tiểu Linh cẩn thận cầm lấy tờ hồ sơ ấy, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi khẽ “A!” một tiếng.

Cố Chiến lập tức nhìn sang, chỉ nghe cô bé nói:

“Đây là mẹ em!”

Quả nhiên.

Cố Chiến hỏi:

“Em còn nhớ chuyện gì xảy ra trước khi tới đây không? Mẹ em và những người đi cùng cô ấy đâu rồi?”

Tiểu Linh ôm chặt con búp bê, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trong hồ sơ, suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu.

 

Khi cô bé mới sinh ra không lâu, đã bị năng lượng đặc biệt trong bức tường hấp dẫn, biến thành một sinh vật nửa người nửa quỷ. Những ký ức thời còn đủ đầy, cô bé đã không còn giữ được nữa.

Trước đây khi mẹ còn ở đây, cô bé còn dám lén trốn ra ngoài chơi. Nhưng từ khi mẹ biến mất, cô bé chỉ còn biết ở mãi trong này, cùng con búp bê nhỏ sống nương tựa vào nhau…

 

Câu trả lời đó không ngoài dự đoán của Cố Chiến. Cậu cũng không quá thất vọng.

Thời gian không còn nhiều—ngay sau đó là giờ nghỉ trưa, những người khác sẽ quay về phòng.

Cố Chiến để lại hồ sơ bệnh án của Tôn Tĩnh Thu cho Tiểu Linh, rồi rời khỏi không gian trong tường.

Cậu trở ra vừa đúng lúc. Vừa đặt chân xuống đất, cửa phòng bệnh đã bị người khác đẩy ra.

Trong phòng chỉ có ba chiếc giường. Bệnh viện đương nhiên chẳng quan tâm ai có thật sự nghỉ trưa hay không, chỉ cần có mặt trong phòng vào giờ nghỉ là đủ.

Cố Chiến nằm xuống chiếc giường ngay bên cạnh vách tường—nơi Tiểu Linh đang ở. Không ai đến nói chuyện với cậu. Văn ca còn chưa trở lại, nên cũng chẳng ai dám trêu chọc.

 

Giờ nghỉ trưa trôi qua rất nhanh.

Lẽ ra sau giờ nghỉ sẽ là thời gian trả lời câu hỏi.

Nhưng hôm nay lại khác—ngay sau nghỉ trưa, họ được cho hoạt động tự do.

 

Cố Chiến đi dạo quanh Trụ Viện Lâu, tình cờ lại gặp Triệu Tiểu Nguyệt.

Không biết sao cô nàng lại tin chắc rằng Cố Chiến là chìa khóa vượt ải, cứ bám lấy cậu mà nói chuyện.

“Anh đang điều tra địa hình à? Bọn tôi đều tra rồi. Anh muốn biết gì thì hỏi thẳng tôi đi.”

Kết quả, Cố Chiến chẳng buồn để ý:

“Tôi tự xem được.”

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Triệu Tiểu Nguyệt tức tối đến cắn môi dưới.

 

Đáng ghét! Người này sao mà khó tiếp cận vậy chứ!

Một lát nữa thôi, Văn ca sẽ được thả ra. Sau đó cô sẽ không còn cơ hội để tiếp cận Cố Chiến nữa.

 

Trụ Viện Lâu vốn không rộng. Cố Chiến chỉ đi vài vòng đã nắm được bố cục.

Tầng một và tầng hai là phòng bệnh và các phòng nghỉ của y tá, nhưng phần lớn đều bị khóa.

Tầng ba thì khác—ngay cầu thang đã có biển cảnh báo, trên đó ghi rõ:

“Cấm vào.”

Cố Chiến nhớ lại lúc đi ăn trưa, nhìn từ bên ngoài vào—chỉ có tầng ba là có cửa sổ.

Người ở tầng ba nhất định rất quan trọng.

Còn quan trọng hơn cả y tá trưởng.

Phải tìm cách đi lên đó.

 

Cố Chiến bước tới chân cầu thang lên tầng ba, nhìn tấm biển cảnh báo:

“Cấm vào.”

【 ??? Hắn định làm gì vậy? 】

【 Có cảm giác là chuyện này không ổn… 】

【 Không thể nào… Hắn dám thật sao?! 】

【 Nhưng từ góc độ của hắn mà nói… đây là cách duy nhất… 】

 

Trong sự kinh ngạc của khán giả phòng livestream, Cố Chiến thực sự từng bước leo lên cầu thang tầng ba…

Cậu muốn thử.

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán—vừa đặt chân lên bậc thang thứ ba, hệ thống theo dõi quanh đó đồng loạt sáng đèn đỏ, ngay sau đó là tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên!

 

Gần như cùng lúc đó, y tá trưởng xuất hiện ở đầu hành lang phía bên kia. Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ lại có người dám xông lên tầng ba!

Mà lại là cái tên hai lần vào Phòng Trừng Phạt—Cố Chiến!

Trong cơn giận dữ, bà ta hét lớn:

“Bệnh nhân số 707!! Dừng lại! Dừng ngay lập tức!”

Nhưng Cố Chiến chỉ quay đầu nhìn bà một cái, rồi đột ngột tăng tốc chạy lên tầng ba!

 

Y tá trưởng không thể tin được—bị phát hiện rồi mà hắn vẫn còn dám chạy?

Bị hành động không theo lẽ thường của cậu làm cho ngơ ngác trong chốc lát, nhưng rất nhanh nàng ta đã lấy lại tinh thần.

Không thể để hắn lên tầng ba được!

Nàng ta lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa gào to:

“Bảo vệ! Bảo vệ đâu!!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play