Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

Phía xa xa còn có một quảng trường với đài phun nước, nhưng con đường dẫn đến đó lại bị bảo vệ canh gác, hiển nhiên không phải chỗ mà bọn họ có thể tự ý đi qua.

Thời tiết cũng u ám lạ thường, mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, nhưng lại không giống như sắp mưa. Toàn bộ không khí trong bệnh viện cứ như bị đè nén, nặng nề như một nhà tù.

Bọn họ xếp hàng, nối đuôi nhau đi qua hành lang tiến vào nhà ăn.

 

Nhà ăn khá sáng sủa, hai dãy bàn dài đặt song song, trong không khí phảng phất mùi thức ăn thoang thoảng.

Nhưng ở đây không hề có y tá, cũng chẳng có bác sĩ, thậm chí ngay cả cô bác múc cơm cũng không có—mọi thứ đều phải tự phục vụ.

Những người chơi từng đến đây hai lần đã quen với phong cách của nhà ăn, nên sau khi vào, ai nấy đều tự đi lấy khay, tự múc phần ăn cho mình.

Cố Chiến thì không vội động đũa, chỉ đứng ở cửa quan sát tình hình bên trong nhà ăn.

Sau khi nhìn một lúc, cậu phát hiện nhà ăn, cũng giống như phòng bệnh, phòng nghỉ y tá, hay phòng trừng phạt… đều được lắp đầy các camera mini.

Tại sao lại cần nhiều camera như vậy?

Không còn nhiều thời gian, sau khi xác nhận tình hình xung quanh, Cố Chiến mới đi lấy cơm.

Thức ăn ở đây lại khá phong phú. Xem ra, bọn họ không có ý định keo kiệt trong chuyện ăn uống với những “bệnh nhân” này.

Cố Chiến thầm đoán—chỗ này chắc chắn là nơi không thiếu tiền.

Cậu lấy vài món rau nhạt và một ít đậu hũ, rồi tìm một góc khuất để ngồi ăn.

Một lát sau, Triệu Tiểu Nguyệt bưng khay thức ăn, ngồi xuống đối diện cậu.

Vì từng trải qua một vài chuyện trong hiện thực, nên dù không thích đối phương, Cố Chiến cũng không tỏ thái độ quá mức cự tuyệt.

Cô ta ngồi vào bàn, cậu cũng chỉ lặng lẽ liếc nhìn, không đứng dậy bỏ đi.

Phản ứng này khiến Triệu Tiểu Nguyệt có thêm chút dũng khí. Cô hít sâu một hơi, nói với Cố Chiến:

“Chúng ta trao đổi chút thông tin đi. Cậu đi tuyến khác với tụi tôi, chắc chắn manh mối tìm được cũng sẽ rất khác.”

Triệu Tiểu Nguyệt rất rõ—một số hành động của cô cùng Văn ca trong hai ngày qua đã khiến cô hoàn toàn đánh mất thiện cảm từ phía Cố Chiến. Nếu muốn giao lưu, bản thân phải thể hiện thành ý trước.

Cô chủ động chia sẻ:

“Hai ngày nay tụi tôi vẫn luôn tìm manh mối ở khu Trụ Viện Lâu. Nơi này nhìn có vẻ yên bình, nhưng thực chất có rất nhiều camera siêu nhỏ... Hiện tại ở nhà ăn này, chắc chắn cũng có.”

Cố Chiến đáp:

“Cái này tôi biết rồi.”

“……” Triệu Tiểu Nguyệt sửng sốt. Hôm qua hắn còn bị nhốt trong Phòng Trừng Phạt, mới được thả ra một lúc ngắn, làm sao lại biết chuyện này?

Thông tin này không khiến đối phương chú ý, cô đành tiếp tục:

“Tôi còn biết… bệnh viện này có một viện trưởng rất lợi hại, quyền hạn cao hơn cả y tá trưởng…”

Cố Chiến hỏi:

“Cô từng gặp ông ta chưa?”

“……” Triệu Tiểu Nguyệt lúng túng: “Chưa…”

Cố Chiến không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, nhưng ánh mắt lại rõ ràng truyền đạt một ý—chưa từng thấy mặt người ta, mà cũng dám đem ra làm tin tức để trao đổi?

 

Triệu Tiểu Nguyệt phải thừa nhận, hai ngày qua bọn họ thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Cũng bởi vì quyền hạn hành động quá thấp—ngoài giờ ăn cơm thì gần như không thể rời khỏi khu nằm viện.

Nhiều cánh cửa bị khóa kín, thử mọi cách đều không mở được… thậm chí có người dùng cả đạo cụ mà vẫn vô dụng. Giống như trong cốt truyện đã mặc định, những cánh cửa đó vốn không dành cho họ.

Thấy biểu cảm lạnh nhạt của Cố Chiến, Triệu Tiểu Nguyệt cảm thấy không phục:

“Còn cậu? Cậu chỉ toàn hỏi tôi, chẳng lẽ cậu tìm được nhiều manh mối lắm sao?”

Cô không tin. Đa số thời gian Cố Chiến đều bị nhốt trong Phòng Trừng Phạt, làm gì tìm ra được manh mối nào?

Cố Chiến hoàn toàn không bị phép khích tướng ảnh hưởng, chỉ nhàn nhạt nói:

“Không tìm được. Nhưng ít ra những gì cô nói, tôi đều biết cả rồi.”

Triệu Tiểu Nguyệt: “…”

Thật là không thể nói chuyện nổi!

Bây giờ rõ ràng người nắm nhiều thông tin nhất là Cố Chiến. Văn ca nhìn kiểu gì cũng không đáng tin. Nhưng đối phương không muốn trao đổi, cô bắt đầu hối hận—sớm biết Cố Chiến lợi hại như vậy, lúc hắn mới vào game, cô đã không nên nghe lời Văn ca mà cô lập hắn!

Giờ thì làm sao đây… Cô muốn qua được phó bản này, cô không muốn chết!

Triệu Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn khay cơm trước mặt, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

 

Bên kia, Cố Chiến đã ăn xong, thu dọn đồ đạc, định đứng dậy rời đi. Bỗng nhiên cậu như nhớ ra điều gì, quay sang nói với Triệu Tiểu Nguyệt:

“Nơi này không có gì thật sự nguy hiểm. Cô sẽ không chết đâu, chỉ cần không sợ hãi.”

“A?” Triệu Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu ý câu đó là gì.

Không sợ hãi… là sẽ không chết sao?

【 Là vì giá trị tinh thần đó 】

【 Dù sao thì đây cũng chỉ là phó bản cấp D 】

【 Bên ngoài nhìn thì như thế… nhưng mà tui thật bất ngờ, hắn lại chịu nói điều đó cho người khác 】

 

Cố Chiến ăn rất nhanh, là người đầu tiên cũng là duy nhất rời khỏi nhà ăn.

Sau 12 giờ mới là thời gian ngủ trưa. Những người khác sau khi ăn xong không vội về phòng mà tranh thủ thời gian đi tìm thêm manh mối ở những khu vực khác.

Không ngoài dự đoán—Cố Chiến là người duy nhất quay trở lại phòng bệnh.

Cậu lập tức đi tới góc tường, gõ nhẹ lên vách:

“Ở đó không?”

【 ??? Hắn đang làm gì vậy? 】

【 Chủ động giao lưu với NPC? NPC để ý đến hắn mới là lạ đấy! 】

Kết quả giây tiếp theo—hình ảnh lập tức thay đổi, trước mắt Cố Chiến tối sầm lại, cậu bị một bé gái kéo vào bên trong bức tường.

 

Có vẻ như biết dọa không được Cố Chiến, bé gái lau vệt máu trên mặt. Cô bé trông thật ra cũng rất xinh, mặt mũi thanh tú, đôi mắt to tròn, ngập nước.

Cô bé ngồi trong góc, ôm con búp bê, mở to mắt hỏi:

“Anh lại muốn làm gì?”

“Trò chuyện một chút.” – Cố Chiến ngồi xuống bên cạnh, lục lọi trong túi một lúc lâu, rồi không biết lấy từ đâu ra một viên kẹo, đưa cho bé gái.

Bé gái: “…”

Có lẽ sống quá nhàm chán trong bức tường này, nên cuối cùng cô vẫn nhận lấy viên kẹo:

“Được thôi, nói đi.”

Cố Chiến hỏi:

“Em ở trong tường suốt à? Đã ở đây bao lâu rồi?”

Bé gái vừa ăn kẹo vừa trả lời:

“Không biết nữa, chỗ này không có đồng hồ. Chắc là lâu lắm rồi… Sau khi mẹ đi, em cứ ở đây mãi thôi.”

【 Ngọa tào, hắn thật sự moi được lời từ NPC luôn kìa! 】

【 Hóa ra NPC này thật sự có thể giao lưu? Biết thế lúc tui qua phó bản đã thử… 】

【 Thôi đừng tiếc nuối nữa các huynh đệ, lúc đó tụi mình đến cái nhánh phụ còn chưa phát hiện ra, nói gì đến chuyện trò chuyện với NPC… 】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play