Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
Những người khác đều đã vượt qua, chỉ còn mỗi Văn ca thiếu đúng một câu nữa.
Dù sao trước đó cũng từng có thỏa thuận, mọi người không muốn làm căng, liếc nhìn nhau ra hiệu, rồi quyết định nhường câu cuối cùng lại cho Văn ca.
Văn ca thở phào nhẹ nhõm—tốt rồi, qua được vòng kiểm tra… không cần vào Phòng Trừng Phạt nữa.
Kết quả—không ai ngờ tới—ngay khi y tá trưởng vừa đọc xong đề bài, Cố Chiến đã trả lời chính xác ngay lập tức.
Y tá trưởng tức tối nói:
“câu trả lời đúng… thêm một điểm.”
Cô ta khép bản câu hỏi lại, nheo mắt liếc nhìn khắp lượt rồi nói:
“Để tôi xem ai không đủ điểm… 702! Cậu chỉ có hai điểm, không đủ tư cách!”
Văn ca dù nghĩ kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được—hắn rõ ràng chiếm hết ưu thế, thế mà lại vấp ở chỗ này?!
Hắn biết Cố Chiến đã sớm đạt số điểm vượt chuẩn, câu cuối rõ ràng là cố ý giành lấy!
Văn ca tức giận trừng mắt nhìn Cố Chiến, giọng mang theo uy hiếp:
“mày cố tình cướp điểm của tao…”
Ai ngờ chưa kịp nói hết câu, Cố Chiến đã quay sang cười với hắn.
【 Vợ tui cười rồi!! Vợ tui cười lên đẹp chết người luôn á!! 】
【 ?? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Người mới này đang khiêu khích Văn ca sao?! 】
【 Ngọa tào, hắn đúng là không phải con cừu non ngoan ngoãn như vẻ ngoài rồi! Mọi người ơi, chuyện bắt đầu thú vị rồi đó! 】
【 Mấy người còn nhớ lúc hắn bị kéo về phòng bệnh không? Cố tình để giường đập vào tường luôn đó, có thù là báo liền! Ngẫm lại mà sướng! 】
Cố Chiến chỉ cười nhẹ, chứ thật ra… cậu chẳng làm gì cả.
Cho dù là Văn ca cũng không thể xác định được đối phương có phải đang cố ý trả thù hay không… chỉ cảm thấy vô cùng tức giận!
Ngay trước khi hai người lao vào nhau, y tá trưởng lên tiếng:
“702, đi vào!”
Họ đang đứng ngay cửa Phòng Trừng Phạt, thậm chí không cần di chuyển thêm bước nào.
Văn ca đương nhiên không cam tâm, nhưng nghĩ tới cảnh y tá trưởng từng đè người lên tường mà chẳng ai dám phản kháng, hắn cũng đành lặng lẽ bước vào.
Lúc này, Cố Chiến từ trong Phòng Trừng Phạt đi ra.
Hai người chạm mặt chính diện. Văn ca mang theo ánh mắt hung dữ đầy thù hằn nhìn cậu.
Hắn giơ tay ra hiệu cắt cổ về phía Cố Chiến—ngụ ý kiểu gì cũng sẽ trả thù!
Cố Chiến nhìn hắn, gương mặt không biểu cảm.
Ngay cả đầu lâu trong phòng trừng phạt cậu còn chẳng sợ, đến y tá trưởng cậu cũng dám đập, thì để tâm gì một người chơi?
“Phanh!” — Cánh cửa phòng đóng lại.
Bên trong, đầu lâu đã chờ sẵn từ lâu. Lần này thấy không phải Cố Chiến, nó hào hứng vô cùng, chuẩn bị bung hết sức lực để dọa cái người mới này một trận, nhân tiện lấy lại “thể diện” đã mất!
Văn ca vẫn chưa biết… mình sắp phải đối mặt với phiên bản tăng cường của Phòng Trừng Phạt. Vừa bước vào, đèn lập tức tắt phụt, gió lạnh từ đâu thổi tới từng đợt, rồi tiếp theo là tiếng gào khóc quỷ dị…
【 Hắc hắc, cố tình qua phòng livestream của Văn Cẩu ngó một cái, quả nhiên đáng đời! 】
【 Ý mãn ly~ 】
【 Hy vọng lúc ra khỏi Phòng Trừng Phạt, hắn vẫn còn sức để dọa người khác 】
Còn đám người chưa từng xem livestream của Cố Chiến thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp trong phòng Văn ca, họ bắt đầu đặt nghi vấn:
【 Cái phó bản này có vấn đề gì à? 】
【 Game này cũng có thể gặp bug sao?? 】
Đáng tiếc, họ vốn không phải người tham gia từ kênh chính thống. Sau khi bước vào game, chỉ còn lại sinh tử mà thôi.
Không có dịch vụ khách hàng, không có GM. Tất nhiên cũng chẳng ai cho họ biết đây có phải bug hay không.
Mà dù có là bug, cũng chẳng ai giúp họ sửa, chỉ có thể ngậm ngùi tự chịu xui.
Ở một bên khác, y tá trưởng vốn muốn dùng khảo nghiệm làm cái cớ để xử phạt Cố Chiến, cuối cùng lại phải đưa Văn ca vào, trong lòng thấy cực kỳ khó chịu.
Nàng ta nhìn chằm chằm Cố Chiến, suy nghĩ xem còn cách nào khiến cậu gặp xui…
Nhưng còn chưa kịp thực hiện, điện thoại trong túi vang lên.
Y tá trưởng trừng mắt liếc cảnh cáo đám người chơi:
“Thành thật chờ ở đây.”
Sau đó bước qua một bên nghe máy.
Cố Chiến tai thính, mơ hồ nghe thấy cô ta gọi một tiếng: “Viện trưởng…”
Còn lại thì vì cô ta đi xa nên không nghe rõ.
Văn ca thì đang bị nhốt trong Phòng Trừng Phạt. Y tá trưởng lại không có mặt. Mọi người nhìn nhau rồi lại đồng loạt quay sang nhìn Cố Chiến.
Cái tên người mới này… hình như không đơn giản chỉ là đẹp trai.
Cô gái lúc đầu từng nói chuyện với Cố Chiến rụt rè tiến lại gần:
“Tôi tên là Triệu Tiểu Nguyệt. Còn cậu… tên gì?”
Cố Chiến đáp: “Cố Chiến.”
【 Aaaa cuối cùng cũng biết tên vợ tui rồi! 】
【 Dễ nghe dễ nghe 】
【 Với gương mặt và hành động hai ngày nay của hắn, tên là “Cố Đại Trụ” cũng thấy hay luôn! 】
Thái độ xa cách của Cố Chiến quá rõ ràng, khiến Triệu Tiểu Nguyệt lúng túng, nhưng vẫn cố hỏi tiếp:
“Cậu… cậu tìm được đáp án câu hỏi rồi đúng không?”
Cố Chiến không giấu diếm, gật đầu thẳng thắn.
Dù không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía cậu.
Triệu Tiểu Nguyệt bấu nhẹ lòng bàn tay, thật sự rất muốn hỏi—liệu có thể chia sẻ đáp án không… Nhưng nghĩ lại, ban đầu chính bọn họ là người theo Văn ca cô lập Cố Chiến. Giờ còn mặt mũi nào mở miệng?
Lúc này, y tá trưởng quay lại. Vừa rồi viện trưởng gọi điện bảo nàng ta không được phá luật nữa, khiến nàng ta cực kỳ bực bội.
Không còn cách nào, chỉ có thể chờ cơ hội khác.
Nàng ta vẫy tay:
“Đi ăn trưa. Thời gian ăn là một tiếng, các người còn 30 phút.”
Cố Chiến sờ cái bụng đang réo, lập tức dẫn đầu rời đi.
Rốt cuộc cũng được ăn cơm.
Nhà ăn của bệnh viện nằm ở một tòa nhà khác.
Cố Chiến đi cùng mọi người, rốt cuộc cũng nhìn thấy toàn cảnh của cái gọi là “Bệnh viện Tâm thần Hà Lạc”… Không, có lẽ đây còn chưa phải toàn cảnh.
Khu họ ở gọi là Trụ Viện Lâu, nằm phía bắc bệnh viện. Nhà ăn thì nằm ở phía nam. Hai khu nhà cách nhau một sân nhỏ.
Trụ Viện Lâu có ba tầng. Tầng một và tầng hai không hề có cửa sổ. Chỉ có tầng ba là có vài ô cửa sổ nhỏ.
Nhất định phải là căn phòng đặc biệt lắm… mới được phép mở cửa sổ như thế.