Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

【……】

Đúng lúc này, y tá trưởng mở cửa phòng giám sát của Phòng Trừng Phạt. Nàng ta háo hức nhìn vào bên trong—nhưng hình ảnh hiện ra khiến nàng ta sững người.

Cố Chiến vừa mới thức dậy, vẫn còn ngồi lười biếng trên giường giải phẫu. Không biết cậu kiếm đâu ra một tấm vải dày màu xanh lục, trông giống chăn, lúc này đang bị cậu quấn loạn xạ trên mép giường, một nửa thậm chí còn rơi xuống đất.

Mà cậu thì vẫn ngái ngủ, khuôn mặt trắng trẻo không chút tì vết còn lộ ra vết hằn đỏ do nằm đè suốt đêm. Thấy cửa mở, cậu chẳng hề ngạc nhiên chút nào, chỉ đưa tay xoa xoa ấn đường rồi mơ màng thốt lên:

“Ưm… Trời sáng rồi à?”

Một bộ dáng đúng chuẩn... ngủ ngốc.

Y tá trưởng: “……”

Không giống như nàng ta tưởng tượng.

Những người khác: “……”

Cũng chẳng giống như họ tưởng tượng.

Người duy nhất đang vui vẻ chính là khán giả bên phòng livestream chính, những người đã cắm chốt cả đêm để chờ xem Cố Chiến bị xử lý.

【 Ha ha ha ha ha chết mất! Biểu cảm của NPC làm tôi muốn cười cả năm! 】

【 Biết ngay mà! Mở cửa kiểu gì cũng có bất ngờ! Không phí công tôi ngồi canh một ngày một đêm! 】

【 ??? Gì vậy trời? Đây không phải Phòng Trừng Phạt sao? 】

【 Sao hắn lại không bị trừng phạt? NPC mở cửa sau cho hắn à? 】

【 Mở mở mở... đầu ngươi ấy. Không chừng là hắn mạnh quá, thu phục luôn quái vật bên trong rồi! 】

【 ??????? 】

“cậu…” Y tá trưởng ngàn vạn lần cũng không thể lý giải nổi. Nàng ta nghi hoặc nhìn xung quanh phòng—mọi thứ trong Phòng Trừng Phạt vẫn y nguyên, không hề xáo trộn. Nhưng tại sao... người bệnh này lại chẳng có chút biểu hiện hoảng loạn nào? Cũng không có dấu hiệu phát điên?

Vì sao?!

Là NPC, y tá trưởng không thể hiểu nổi khái niệm “giá trị tinh thần” của người chơi.

Nhưng nàng ta biết rõ, căn phòng này rất kinh khủng. Chỉ cần vào hai, ba lần là người bình thường sẽ phát điên.

Mà đây đã là lần thứ hai bệnh nhân số 707 vào Phòng Trừng Phạt, tại sao hắn vẫn chưa phát điên?!

Chỉ có Văn ca mới nhìn ra manh mối—giá trị tinh thần của bệnh nhân số 707 không những không giảm, sau một đêm ngủ lại còn có xu hướng… tăng lên?!

Hắn cũng không hiểu nổi. Là do quái vật trong phòng không hù dọa được hắn? Hay là nói… căn phòng này vốn không có thứ gì đáng sợ?

【 Họ đâu biết… 707 đã làm bạn với đám quái bên trong rồi 】

【 Sợ? Hắn dám chê cả y tá, mấy con quái nhỏ nhãi này có là gì! 】

【……】

【 Họ đang nói cái gì thế? Sao tôi càng lúc càng không hiểu nổi nữa… 】

Cố Chiến từ trên giường giải phẫu nhảy xuống, hỏi:

“Ăn cơm trưa chưa?”

Cậu chắc chắn y tá trưởng không đời nào thả mình ra vào sáng sớm. Bây giờ nhất định là đã giữa trưa.

Y tá trưởng: “……”

Nàng ta nghiến răng ken két: “Hiện tại đúng là giờ ăn trưa, nhưng vì tình huống đặc biệt hôm nay, các ngươi phải vượt qua phần kiểm tra trước đã. Trả lời sai thì đừng mong có cơm trưa!”

Không dọa chết được hắn, nàng ta sẽ... đói chết hắn!

【 Y tá trưởng bắt đầu trở nên độc ác, nhưng vô dụng 】

【 Chờ đó mà xem, lát nữa toàn đúng, cô ta sẽ ngây người 】

Những người chưa từng vào phòng livestream của Cố Chiến vẫn không biết—cậu đã sớm nắm được đáp án.

【 ?? Tự tin ở đâu ra vậy? Sao các ngươi chắc hắn sẽ trả lời đúng hết? 】

【 Hihi 】

【 Haha 】

【 Hắc hắc 】

【 Cái đám bên phòng livestream 707 phát điên hết rồi à? 】

Không ai ngờ bài kiểm tra lại đến bất ngờ như vậy. Mọi người nhìn Cố Chiến, ánh mắt ít nhiều đều mang theo chút trách móc.

Cố Chiến cũng không nghĩ tới, y tá trưởng lại vì muốn trừng phạt mình mà bất chấp như vậy, đến cả thời gian biểu cũng sửa đổi.

Nhưng nàng ta không dám trực tiếp ra tay với hắn, xem ra… vẫn bị một số quy tắc ràng buộc.

Cố Chiến bước xuống giường: “Bắt đầu đi.”

Y tá trưởng lấy ra bản câu hỏi khảo nghiệm, đứng ngay trước cửa Phòng Trừng Phạt bắt đầu ra đề:

“Câu hỏi thứ nhất: Nếu ngươi về nhà và thấy có một người chết nằm trên ghế sofa, trên ngực cắm một con dao, máu chảy khắp sàn, mà ngươi lại không báo cảnh sát, thì lý do là gì?”

Câu hỏi này từng xuất hiện trong bảng câu hỏi trước đó. Cố Chiến đáp ngay không do dự:

“Vì người đó là do tôi giết.”

Thật ra cậu cũng chẳng hiểu gì mấy câu hỏi kiểu này, nhưng não xoay vòng nhanh thì có thể tìm đường tắt.

Tư duy kiểu này... có thật là người bình thường?

Quả nhiên, vừa dứt lời, ánh mắt của những người xung quanh nhìn hắn liền trở nên kỳ quái.

【 Lâu như vậy rồi mà câu hỏi vẫn chưa đổi à 】

【 Mấy câu quái đản thế này ai nghĩ ra được đáp án đúng cơ chứ 】

Y tá trưởng đọc tiếp câu hỏi thứ hai, Cố Chiến lại trả lời đúng.

Mặt mọi người bắt đầu sa sầm.

Trước khi bước vào đây, họ đã thỏa thuận: chỉ cần có người đạt điểm trung bình qua, cả nhóm sẽ được tính là vượt qua.

Nhưng do Cố Chiến không có mặt khi chia nhóm, nên phân phối câu hỏi không có phần của cậu.

Điều đó có nghĩa là—mỗi câu cậu trả lời đúng, một người khác sẽ mất đi cơ hội ghi điểm.

Mà Cố Chiến cứ như đã biết sẵn đáp án, mỗi câu đều trả lời nhanh gọn, chẳng chừa khoảng trống nào cho người khác.

Văn ca bắt đầu sốt ruột. Hắn vốn không giỏi trả lời câu hỏi, vì vậy mới thương lượng chia đều cho mỗi người một câu.

Câu hỏi thứ tư vốn dành cho một cô gái trong nhóm, nhưng Văn ca lại vừa hay biết đáp án. Thế là hắn phá bỏ thỏa thuận, giành luôn phần trả lời.

Hắn được một điểm, nhưng ánh mắt của những người còn lại… đã thay đổi.

【 Không hổ danh Văn Cẩu, đã có thỏa thuận còn đi giành phần người khác 】

【 Trong tình huống này, không giành thì 707 sẽ nuốt hết câu hỏi 】

【 Không thể trách Văn ca, trách thì trách 707 không chịu tuân theo thỏa thuận 】

【 Kỳ quái, lúc thương lượng họ có tìm 707 bàn bạc không? Sao giờ lại đổ lỗi cho hắn vi phạm? 】

Văn ca phá vỡ thỏa thuận, giống như một tín hiệu—mọi người không còn tuân theo giao kèo ban đầu nữa mà bắt đầu giành giật trả lời.

Y tá trưởng rất thích cảnh tượng này. Những người chơi càng tranh đoạt, càng tự đấu đá lẫn nhau, nàng ta lại càng vui vẻ.

Rất nhanh, đã tới câu hỏi cuối cùng…

_______________

🦉: nghe 🐍bảo bà y tá này phe ác, mà sao thấy bả hề hề quá hà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play