Phó Minh Lễ liên tục gật đầu, Phó Vân Sam trầm mặc, nhìn Phó Tiễn Thu cùng Phó Tư Tông theo lang trung trước sau bận rộn, Vương thẩm nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở thị đau lòng rơi lệ, từng câu từng câu mắng cái gì đó, Phó Minh Lễ sắc mặt xấu hổ nhưng một chữ cũng không nói, ánh mắt cứ chuyển giữa hậu viện và trên mặt Sở thị mấy lần, khổ sở cười.
Trời tối, Vương thẩm nhất quyết kéo Phó Vân Sam đến nhà bà ăn cơm, thuận tiện lấy đồ nàng để ở nhà bà.
Trên đường, Phó Vân Sam kể hết mọi chuyện, Vương thẩm tức giận đến toàn thân run rẩy: “Thật không uổng hắn còn được gọi một tiếng Phó lão gia tử này! Ta khinh! Cả nhà này đều là cái thứ gì?! Cướp đồ cướp đến trên đầu cháu gái mình, còn có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy... Cha ngươi cũng mặc cho đám người kia làm nhục nương các ngươi, thật là tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi...”
Phó Vân Sam khẽ cười, Vương thẩm tính tình thẳng thắn, cùng Sở thị tỷ muội tình thâm, ghét nhất Sở thị bị người Phó gia khi dễ, mỗi lần thấy Phó Minh Lễ đều sẽ niệm vài câu, mặc kệ xanh đỏ.
“Vương thẩm, đừng tức giận, người ta đều nói phúc hề họa sở phục, họa hề phúc sở ỷ (#), quan hệ giữa nhà ta cùng Phó gia như vậy cũng không hẳn đều là chuyện xấu...”
%(#) phúc hề họa sở phục, họa hề phúc sở ỷ: Đằng sau may mắn thường ẩn chứa điều không may, và may mắn thường ẩn chứa điều không may. Đây là phép ẩn dụ cho thấy điều xấu có thể dẫn đến kết quả tốt và điều tốt cũng có thể dẫn đến kết quả xấu. Câu này gợi ý rằng con người nên khiêm tốn và thận trọng trong thời kỳ thịnh vượng, và đề phòng sự kiêu ngạo và bốc đồng; sự tự mãn và kiêu ngạo sẽ gây ra tai họa và biến phước lành thành bất hạnh; trong nghịch cảnh, người ta có thể kiên cường và chăm chỉ, biến nghịch cảnh thành thịnh vượng và biến cay đắng thành ngọt ngào
“Ngươi nha đầu này, cái gì phúc họa tương y? Nhà ngươi còn không phân gia thì không sống được, ngươi còn cười?!” Vương thẩm vươn tay gõ Phó Vân Sam một cái, lẩm bẩm: “Nếu phân gia rồi thì tốt, một tay thêu hai mặt của nương ngươi cũng đủ nuôi sống cả nhà các ngươi, đâu còn cần phải nhìn sắc mặt Dương thị mà sống! Haiz...”
“Thêu hai mặt?!” Phó Vân Sam ngẩn ra, trong trí nhớ chưa từng có chuyện Sở thị biết thêu hai mặt, lắc đầu, chuyện này vẫn là đợi nương làm xong tháng ở cữ rồi nói sau đi. Hơn nữa, trước khi chưa phân gia, tiền kiếm được có thể rơi vào tay bọn họ hay không còn chưa chắc chắn đâu!
“Ngươi đưa công thức cho bọn họ rồi, sau này làm sao bây giờ?” Vương thẩm lại bắt đầu lo lắng cuộc sống của bọn họ: “Không phải nói bệnh của ca ca ngươi có thể chữa được sao? Không có tiền có thể sẽ chậm trễ đấy? Nếu không ta để Vương thúc ngươi lại gọi mấy người quen biết tốt đi tìm Phó lão đầu nói chuyện một chút?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play