Phó Vân Sam rũ mắt: “Gia nói lời vàng ngọc, Sam nhi tin được!” Từ trong ngực lấy ra ngân phiếu của tiền trang, đưa qua: “Ngân phiếu hai trăm hai mươi lượng, tiền tiêu rồi cho ca ca mua thuốc! công thức... ta lát nữa viết ra cho gia.”
Về phần tỉ lệ phối phương...
Phó Vân Sam khóe môi cong lên, đảo mắt nhìn một vòng đám người Phó gia đang đứng trong sân, thấy một đám người tham lam nhìn chằm chằm vào ngân phiếu, ý cười lạnh lùng, trước khi không nhận được hồi báo tương ứng, nàng không tin ai cả!
Phó lão gia tử trừng mắt nhìn ngân phiếu, ra hiệu cho Dương thị nhận lấy, mới nói: “Đứa trẻ ngoan, bà nội con hữu khẩu vô tâm, những lời nói ra con đừng để trong lòng, ông nội bà nội trong lòng cũng thương các con...”
Lúc trước nương nàng bị kinh hãi ngất xỉu, nàng bị Dương thị mắng là đồ tiện nhân; cả nhà nàng bị Dương thị đuổi ra khỏi Phó gia, cha nàng quỳ xuống cầu xin, sao không thấy hắn mở miệng nói một câu nào?!
Bây giờ, cướp tiền của nàng, đoạt công thức của nàng mới đến thả pháo sau, đá một cước rồi giẫm lên tim nàng nói là thương nàng? Thật sự rất đau!
Thật sự cho rằng nàng Phó Vân Sam là kẻ ngốc sao?
Phó Vân Sam cười, rực rỡ có chút khoa trương: “Sam nhi biết, mệnh của cha ta là do bà nội cứu, mặc kệ cha có phải là do ông nội bà nội sinh ra hay không, chúng ta đều nên giống như cha hiếu kính ông nội bà nội!”
Mặc kệ có phải là do nàng ảo giác hay không, nàng đều rõ ràng cảm nhận được Dương thị nói ra lúc đuổi cả nhà bọn họ rời khỏi Phó gia có một luồng hận ý sâu sắc, đối với một người mình tự tay từ Diêm Vương cướp về, mấy chục năm vẫn luôn hiếu thuận cung kính, bà ta tại sao lại ôm hận thù lớn như vậy?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT