“Điều thêm hai mươi người nữa tới, luân phiên bảo vệ viện tử, có tình huống gì lập tức tăng viện!” Lâu Trọng chốt lại.
Thường Tự há miệng, mãi sau mới sốt ruột giậm chân, đầu 'bịch' một tiếng đụng vào nóc xe: “Trong tay chúng ta tổng cộng chỉ huấn luyện được hơn trăm người, đã phái sáu người ra ngoài sáng, mười người ẩn nấp, lại phái thêm hai mươi người tới, gia ngài...”
Lâu Trọng phất tay với hắn, nhắm mắt dưỡng thần.
Thường Tự gãi đầu, đi đi lại lại trong xe, cuối cùng dậm chân, nghiến răng bất đắc dĩ nói: “Ta viết thư cho cha và ca ca, bảo họ phái người tới.”
Lâu Trọng không nói gì, Thường Tự âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quyết định lát nữa vừa về sẽ viết thư sai người mang đi.
Phó Vân Sam nhìn xe ngựa đi xa, thở dài, đang định quay về viện tử, quay người thấy Tư Mệnh phía sau, vết sẹo trên trán Tư Mệnh đã dần nhạt đi, khuôn mặt như bị liệt cơ mặt tuấn mỹ phi phàm, dưới ánh đèn lồng càng thêm đẹp, thanh lãnh khốc soái, Phó Vân Sam nhe răng cười.
Thấy nụ cười của nàng, khuôn mặt Tư Mệnh từ từ dịu xuống, khoác áo choàng trong tay lên vai nàng, trịnh trọng nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để ai làm tổn thương ngươi...” Ánh mắt hắn từ người nàng lướt sang viện tử, nhàn nhạt nhưng lại kiên định như lời thề nói: “Và người nhà của ngươi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT