Phó Minh Lễ ngước mắt nhìn thoáng qua người đang đứng ở giữa sân, sát khí đầy mình, cái gì cũng chắn trước mặt bọn họ, bảo vệ con gái liều mạng, đáy lòng bỗng trở nên mềm mại, hốc mắt nóng lên, hai mắt hiện lên ánh nước trong veo, lát sau, hắn thu hồi tầm mắt, vẻ mặt thêm một tia quyết tuyệt, nhìn Phó Minh Đề cười lạnh: “Hắn tự làm tự chịu, trách không được con gái ta!”
“Cái gì tự làm tự chịu?!” Phó Nghênh Xuân từ trên mặt đất bò dậy, nhào tới trước mặt Phó Minh Lễ, vẻ mặt dữ tợn nói: “Phó Vân Sam hủy hoại tiền đồ của Phương Chi Hành cũng coi như hủy hoại ta! Ta muốn làm quan phu nhân, ta muốn vào kinh hưởng thụ vinh hoa phú quý! Tay của Phương Chi Hành bị Phó Vân Sam đánh thảm rồi, cả đời này của ta đều bị hủy rồi... Nàng còn liên hợp với Liễu Nguyệt Mi, tiện nhân kia, hợp hỏa hại ta, Liễu Nguyệt Mi đáng chết, nàng cũng đáng chết!”
“Vậy, hôm nay các ngươi cố ý tìm đến giết chúng ta?” Phó Minh Lễ mặt mày bình tĩnh, thần sắc thong dong, ánh mắt từ trên người Phó lão gia tử, lần lượt quét qua Dương thị và ba huynh đệ, cuối cùng dừng lại trên người Phó Minh Hiếu: “Chắc hẳn ở kinh thành, ta và Lục Lang bị ngươi giam trong viện cũng là cố ý, cái gì cho Lục Lang đi cửa sau, mua chuộc khảo quan đều là chuyện bịa đặt thôi! Ngay cả mấy vị tẩu tử và ca ca vừa rồi phí tâm tư muốn lừa gạt chúng ta lên kinh cũng là có ý đồ khác! Thấy khuyên bảo không thành dứt khoát động sát cơ?! Ha ha... Các ngươi thật đúng là cha tốt, mẹ tốt, ca ca tốt, tẩu tử tốt, chất tử tốt, chất nữ tốt của ta!”
Phó Vân Sam đau lòng đỏ hoe mắt, nàng chưa từng thấy Phó Minh Lễ như vậy, một thân áo dài sa củ nâu kiểu dáng gia công cực kỳ bình thường đứng giữa đám thị vệ bị bao vây, mặt trầm như nước, thần sắc đạm mạc, trong mắt thậm chí ẩn ẩn mang theo một tia hận ý và ngoan ý! Khí chất thanh lãnh toàn thân một chút cũng không bị Phó Minh Hiếu ăn mặc hoa lệ so được, ngược lại còn có xu thế áp đảo!
Sở thị che miệng rơi lệ đầy mặt, Phó Tư Tông nhân cơ hội mang theo Bạch Hân Nguyệt và Tiểu Bát đến tửu lâu cùng Sở thị hội hợp, Tư Mệnh và Thanh Các gắt gao bảo vệ xung quanh Phó Vân Sam
“Đã như vậy, nói nhiều vô ích!” Phó Minh Hiếu đột nhiên cười, ngước mắt nhìn Phó Đại Lang bị Phó Vân Sam áp chế chân cách đó không xa, máu chảy không ngừng, kêu đau thảm thiết, hai mắt lướt qua không nỡ, trong miệng lại cắn chặt răng, lạnh giọng nói: “Cả nhà Phó Minh Lễ mang theo gia nô hành hung, giết trưởng tôn thiếu gia của Đế sư phủ, tội đáng tru diệt! Giết chết cho ta...”
“Lão gia!” Chu thị như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, một tiếng gào khóc, xông lên bám lấy Phó Minh Hiếu: “Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy, Đại Lang là nhi tử duy nhất của chúng ta!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play