“Nương, người nói gì vậy?” Phó Minh Lễ đẩy thị vệ trước mặt ra, vẻ mặt thảm thiết thậm chí không kịp chuyển đổi, cứ thế đi thẳng đến trước mặt Dương thị và Phó lão gia tử: “Người nói chưa từng sinh ra ta... là... có ý gì?
Hắn ngơ ngác nhìn, từ trên người Dương thị đang bị Chu thị bịt miệng chuyển sang Phó lão gia tử: “Cha, chẳng lẽ ta không phải con ruột của người sao?!
“Phải! Đương nhiên ngươi là con ruột của cha nương rồi!” Chu thị vội vàng trả lời, trên mặt có vài phần hoảng sợ, giải thích: “Ngươ dẫn cả nhà đến phủ thành ăn tết mà không gọi cha nương một tiếng, nương đây là đang giận ngươi, lời giận dỗi sao có thể coi là thật?
Vừa nói, tay còn không dấu vết kéo kéo Dương thị.
Phó Minh Lễ liếc nhìn bà ta một cái, lại quay đầu nhìn Phó lão gia tử và Dương thị: “Cha, nương, đại tẩu nói thật sao?
Trong giọng nói là sự run rẩy không thể kiềm chế và sự tuyệt vọng không thể che giấu.
Phó Minh Hiếu trừng mắt nhìn Dương thị, đổi sang vẻ mặt tươi cười, gọi Phó lão gia tử. Phó lão gia tử ngẩng đầu nhìn đại nhi tử một cái, trong ánh mắt là sự thất vọng không hề che giấu, một lúc lâu sau, mới thở dài, nói với Phó Minh Lễ: “Lão Ngũ, nương con từ khi biết con đến phủ thành không gọi chúng ta liền vẫn luôn như vậy, con đừng để ý đến bà ấy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play