“Cha mẹ có Đại ca phái người hầu hạ, việc hôn sự của đệ muội nếu có chỗ cần ta, ta nhất định sẽ tùy thời đến, đất ruộng trong nhà... cha mẹ có bạc cứ tùy ý tiêu một chút thuê người là xong ngay.” Phó Minh Tín không ngẩng đầu, lời nói nhạt nhẽo.
Trong mắt Phó lão gia tử lóe lên một tia tổn thương, nhìn Phó Minh Tín đã quyết tâm, hồi lâu sau mới khoát tay áo: “Thôi đi, muốn phân thì phân đi.”
“Lão đầu tử!” Dương thị thấp giọng gầm nhẹ, Phó lão gia tử nhíu mày trừng mắt nhìn bà ta một cái, bà ta tức giận lôi kéo Phó Hổ Phách đi.
Phó Minh Tín không dám tin ngẩng đầu, trên khuôn mặt khô gầy tang thương chậm rãi lộ ra nụ cười vui mừng, nước mắt rơi lã chã, hắn lau một phen nước mắt, bò trên mặt đất dập đầu ba cái thật mạnh: “Tạ ơn cha, tạ ơn cha...”
“Haiz...” Phó lão gia tử thở dài một hơi thật sâu: “Con đó, từ nhỏ đã là một người tính khí quật cường, đã nhận định thì ai cũng không kéo lại được!” Hắn cúi đầu nhìn đứa con trai già hơn tuổi thật đến mấy chục tuổi, lắc đầu: “Con cũng không biết làm việc gì, cha làm chủ, chia cho nhà con mười mẫu ruộng tốt, ruộng hoang đều cho các con, trồng chút rau cải đem đi đổi tiền cũng tốt.”
“Không, vẫn là chia theo phần của lão Ngũ cho nhà chúng ta đi.” Phó Minh Tín uyển chuyển từ chối: “Sáng sớm ngày mai con sẽ đi mời lý chính và người già trong thôn đến.”
Phó lão gia tử còn muốn nói gì đó, há miệng, lại thở dài một tiếng, khoát tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play