“Phó Cát Cánh, ngươi làm cái gì? Nàng là tiểu cô của ngươi!” Dương thị vội vàng từ đại sảnh đi ra, phía sau đi theo hai người nam nữ xa lạ và hai tiểu nha đầu, bà ta túm lấy quần áo của Phó Cát Cánh muốn kéo nàng từ trên người Phó Hổ Phách xuống, Phó Cát Cánh lại hung tợn trừng mắt nhìn bà ta một cái, há miệng liền cắn lấy lỗ tai Phó Hổ Phách, một tia tơ máu từ kẽ răng nàng rỉ ra, Phó Hổ Phách kêu thảm một tiếng, Dương thị sợ tới mức buông tay ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Bà tử phía sau bà ta vội đỡ bà ta dậy, Dương thị quay đầu nhìn Phó Minh Tín, thấy ánh mắt con trai trống rỗng, có chút hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn một cái: “Lão Tứ, còn không mau bảo con gái ngươi buông Hổ Phách ra, nó là muội muội ruột của ngươi đó!”
“Nương…” Phó Minh Tín nhìn nàng: “Con cũng là con trai ruột của nương mà! Vì sao nương phải đối xử với con như vậy?” Hắn lảo đảo đứng dậy, ôm đầu: “Con nghĩ mãi cũng không hiểu, đây là vì sao?”
“Nương đều là vì tốt cho con! Cái gì mà vì sao với không vì sao? Con xem mấy huynh đệ của con ai mà không có con trai dưỡng lão, chỉ có mình con là không có…” Dương thị giậm chân, vừa lo lắng cho con gái bị cắn lỗ tai, vừa tức giận con trai không biết tốt xấu!
Phó Minh Tín cười khổ một tiếng, đi qua kéo Phó Cát Cánh dậy: “Con gái, không cắn nữa, chúng ta phân gia, chúng ta phân gia…”
“Cha…” Phó Cát Cánh buông miệng, nhào vào lòng Phó Minh Tín khóc càng lớn tiếng.
Phó Hổ Phách ôm lỗ tai đầm đìa máu khóc với Dương thị, Dương thị nhìn Lý lang trung bảo hắn giúp xem vết thương, Lý lang trung không hề có ý động thủ, trừng mắt nhìn Phó Hổ Phách một cái, từ trong hòm thuốc lấy ra một bình thuốc và một miếng vải gạc: “Hai mươi văn tiền.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play