“Nương, Thu nhi mấy ngày nữa là đính hôn rồi, con dâu nghĩ...” Sở thị thân thể suy yếu dựa vào người Phó Tiễn Thu, sắc mặt vàng vọt càng thêm khó coi, nhưng vẫn cố gắng tươi cười, tiếp tục nói: “Mượn y phục của muội muội mặc hai ngày, đợi đính hôn xong, thì...”

Dương thị đem chén trong tay đặt mạnh xuống, dứt khoát từ chối: “Không được! Ai biết thằng nhóc kia là người gì, y phục của Hổ Phách nếu bị nó sờ vào, sau này khuê dự bị tổn hại thì sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Sở thị và Phó Tiễn Thu đồng thời trắng bệch.

Lời này của Dương thị nói rất có trình độ, một là chỉ trích Phó Minh Lễ bất hiếu, tuy là hôn sự của cháu gái nhưng chưa được bà ta đồng ý đã tự ý định đoạt; hai là ám phúng đối phương nhân phẩm không tốt, bà ta không thừa nhận mối hôn sự này.

“Nương, tướng công cùng Phương gia lão gia là bạn cũ ở thư thục, Phương gia ba đời đọc sách, Phương lão gia cùng tướng công đều là tú tài, Phương tiểu công tử năm ngoái cũng đã thi đậu Đồng Sinh, mối hôn sự này cũng là Phương lão gia mở lời cầu thân trước...” Sở thị vội vàng giải thích, mang theo chút gấp gáp, cố gắng xua tan thành kiến của Dương thị đối với Phó Minh Lễ và Phương gia.

Dương thị không biết vì sao đột nhiên nổi giận, vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Sở thị mắng: “Ta nói không được là không được, muốn thể diện thì tự bỏ tiền ra mua! Ngươi không phải có trâm bạc sao? Ngươi không phải biết giấu tiền sao? Sao không mua quần áo trang sức cho con gái ngươi? Chuẩn bị chết rồi mua quan tài hả?”

“Nương...” Sở thị không hiểu mình đã nói sai điều gì, nhìn Dương thị bắt đầu nổi giận, người lắc lư muốn tiến lên, nhưng đột nhiên nhớ tới hình ảnh bị Dương thị đẩy ngã, thân thể lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích nữa: “Trâm bạc thật sự là món đồ cuối cùng, là trước khi xuất giá mẹ đặc biệt dặn dò con dâu giữ lại truyền cho trưởng tức...”

“Ngươi đây là đang chỉ trích ta không nên để ngươi đem trâm cho Hổ Phách sao? Đây chính là đạo làm dâu mà mẹ ngươi dạy ngươi!” Dương thị hai mắt tràn đầy châm chọc: “Thật là cử nhân nương tử, thật có giáo dưỡng!”

Sắc mặt Sở thị càng thêm trắng bệch, thân thể suy yếu hơi hơi run rẩy: “Nương, con dâu không có ý này...”

Phó Tiễn Thu nhẹ kéo y phục của Sở thị: “Nương, thôi đi, đừng nói nữa...”

Lời còn chưa dứt, trên mặt đã đầy nước mắt, nàng không hiểu, nãi nãi vì sao lại ghét mình như vậy, ngay cả chuyện đính hôn của nàng cũng không thông dung, chẳng lẽ chỉ vì nàng là con gái sao?!

“Có hay không tự ngươi biết rõ trong lòng.” Dương thị hừ một tiếng, nhìn chằm chằm bụng của bà tiếp tục mắng: “Mau cút đi, đừng một lát lại động thai khí, bà già ta gánh không nổi tội này đâu!”

“Nương, cầu người, chỉ mượn một ngày thôi...” Trên mặt Sở thị đau khổ, trong mắt tràn đầy cầu xin, lại bị Dương thị ném một cái chén trà xuống dưới chân: “Ta đã nói không được là không được! Cút! Lão Nhị gia, đuổi nó ra ngoài cho ta.”

Tưởng thị mắt hơi hơi chuyển một cái, trên mặt liền nở nụ cười, đi đến bên cạnh Sở thị thấp giọng nói: “Mẹ của Lục lang, nương lúc này đang tức giận, ngươi cứ về trước đi, chuyện của Thu nha đầu chúng ta từ từ nghĩ cách, nhé?” Nói xong, vỗ vỗ Phó Tiễn Thu đang chứa lệ, ra hiệu nàng đỡ Sở thị trở về đảo tọa phòng.

“Nhị tẩu, cảm ơn ngươi.” Sở thị tròng mắt gật đầu: “Ta đi về đây.”

“Cảm ơn nhị bá nương.”

Tưởng thị cười một mặt ôn hòa, đưa Sở thị đến cửa thuỳ hoa, quay người đi đến phòng nhà mình.

Phó Bán Hạ đang cùng Phó Nghênh Xuân đang cười hì hì thêu hầu bao, thấy Tưởng thị vào nhà, có chút kỳ quái: “Nương, người không phải ở trong trong phòng nãi sao?”

“Ừ, ta về lấy cái y phục, một lát nữa sẽ qua.” Tưởng thị từ trong ngăn tủ lấy một cái bao vải đi ra, xách trong tay, Phó Bán Hạ tò mò hỏi một câu: “Nương, bên trong bao vải là gì?”

“Y phục.” Tưởng thị thuận miệng đáp: “Hai ngươi các ngươi cũng đừng vẫn luôn ở trong phòng, thêu một hồi liền nghỉ ngơi con mắt một chút.”

“Ồ.” Phó Bán Hạ trong mắt lóe lên nghi hoặc, nhìn Tưởng thị vội vã đi ra ngoài, liền không tiếp tục hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play