Nhận thấy ánh mắt của Phó Tư Tông, Phó Vân Sam thầm kêu không ổn, kiếp trước vì lấy được sự ủng hộ của một cổ đông yêu thích trà đạo, nàng đã bỏ ra không ít công sức trong trà đạo, nhưng không ngờ bất cẩn một chút, liền thuận miệng nói ra, giờ phút này chỉ có thể tiếp tục nói: “Hứa công tử chê cười, chẳng qua là theo cha xem vài trang sách về trà mà thôi.”

“Thì ra bá phụ là người uyên bác.” Hứa Trường Thanh cười, dời đĩa đựng điểm tâm đến trước mặt huynh muội, có chút tự hào nói: “Lấy hoa pha trà, Phong Hoa Lâu ta là nơi đầu tiên, nào, bánh hoa quế, hai vị nếm thử.”

Phó Vân Sam lấy một miếng đưa cho Phó Tư Tông, bản thân lại nhón một miếng bỏ vào miệng, nhấp một ngụm trà, hơi nhíu mày: “Hoa quế tính ấm, có thể dưỡng thân, đáng tiếc, bánh hoa quế quá ngấy.”

“Sam nhi!” Phó Tư Tông khẽ kêu một tiếng, vội vàng tạ lỗi với Hứa Trường Thanh, muội muội nhà mình đây là làm sao vậy? Sao có thể trước mặt chủ nhà nói đồ của người ta không ngon chứ?

Hứa Trường Thanh lại cười nói: “Không sao, ta cũng thấy trà hoa quế phối với bánh hoa quế hơi ngấy, không biết Phó nhị cô nương có đề nghị gì hay không?”

Phó Vân Sam đảo mắt, mở miệng nói: “Không biết trong tiệm có trà hoa cúc không?”

Hứa Trường Thanh gật đầu, mày liễu khẽ nhíu lại: “Trà hoa cúc hơi quê mùa, ngày thường ít người gọi.”

“Công tử có thể thử dùng sơn tra vào trà cùng hoa cúc pha chế, lại phối với bánh hoa quế này, hoa quế dưỡng thân, hoa cúc thanh nhiệt, xem như là tuyệt phối.” Phó Vân Sam cười nhướn mày.

Hứa Trường Thanh nghi hoặc sơn tra làm sao vào trà, nghĩ thầm lát nữa sẽ thử một phen, trên mặt đã cười nói cảm tạ.

Ba người lại nói chuyện vài câu, xác định mười ngày sau sẽ đưa lô gia vị đầu tiên đến, đợi tửu lâu thử qua mùi vị rồi mới ký hợp đồng dài hạn, Hứa Trường Thanh tự nhiên biết điều này đối với Phong Hoa Lâu là tuyệt đối có lợi, lập tức đáp ứng, còn hứa hẹn, nếu phản ứng tốt, lô thứ hai hắn sẽ xét tình hình cụ thể thêm tiền

Huynh muội hai người cũng rất vui vẻ, Phó Tư Tông không ngờ muội muội lại có thể bằng mấy câu mà khiến thiếu đông gia của Phong Hoa Lâu tin phục mua cái gọi là phối phương của nàng, Phó Vân Sam thì vui mừng vì có bạc là có thể mua thuốc chữa khỏi bệnh cho Phó Tư Tông, từ từ cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà.

(#) phối phương: công thức phối chế

Hiển nhiên, nàng là cố ý bỏ qua những người khác trong Phó gia, không phải nàng không nghĩ đến kết quả sau khi những người khác trong Phó gia biết, cũng không phải nàng chưa từng nghĩ đến chuyện phân gia, nhưng cha hiếu thuận, mẹ cung thuận, nàng một đứa trẻ mười tuổi, dù có lòng cũng vô lực, chỉ có thể từ từ mưu tính.

Cuối cùng, ba người trò chuyện vui vẻ, Hứa Trường Thanh giữ huynh muội hai người lại dùng cơm trưa, còn dùng năm trăm văn thu con thỏ mà hai người mang đến làm món thịt thỏ xào cay, ăn cơm xong lại đưa năm lượng tiền đặt cọc cho Phó Tư Tông, tiễn hai người rời đi.

Vừa ra khỏi tầm mắt của Phong Hoa Lâu, Phó Tư Tông liền dừng bước: “Sam nhi, muội lấy đâu ra công thức gia vị?”

Phó Vân Sam khoác lấy cánh tay Phó Tư Tông, khẽ cười: “Ca, huynh quên rồi sao, muội đã trộm sách của biểu thiếu gia, là công thức được ghi chép trong một cuốn sách.”

“A?” Phó Tư Tông nhớ tới muội muội nhà mình vì chữa khỏi chứng nghiện ngũ thạch tán của hắn, không tiếc mạo hiểm, hai mắt ướt át, vẻ mặt xúc động: “Muội nha đầu này, đã là công thức của biểu thiếu gia, sao có thể đem ra bán? Mau trở về trả lại tiền đặt cọc này…”

“Ca, chúng ta không bán công thức của biểu thiếu gia.” Phó Vân Sam kéo Phó Tư Tông về phía trước, miệng lẩm bẩm nói: “Gia vị là do rất nhiều nguyên liệu tổ hợp thành, chúng ta bán công thức do chính mình tổ hợp thành!”

“Chẳng phải giống nhau sao?”

“Đương nhiên không giống nhau, chiếu theo công thức của biểu thiếu gia mà bán là trộm, nhưng nếu thiếu vài thứ hoặc thêm vài thứ, thì đó chính là công thức của chúng ta! Giống như huynh viết văn chẳng phải cũng thường tham khảo điển tịch của người xưa sao?” Phó Vân Sam khuyên bảo từng chút một, âm thầm lau mồ hôi một cái.

Phó Tư Tông nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Muội nói cũng có lý.”

Phó Vân Sam cười ngưỡng đầu lên: “Đó là đương nhiên.”

Phó Tư Tông bất đắc dĩ cười.

“Hi hi, ca, tỷ sắp đính hôn rồi, bạc này trước mua hai món đồ trang sức may một bộ quần áo cho tỷ có được không? Đợi gia vị kiếm được tiền rồi mua thuốc cho ca.”

“Đương nhiên tốt, cho Thu nhi thêm thể diện, để nhà chồng nàng xem trọng một chút, sau này nàng ở nhà chồng cũng dễ sống hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play