Phó Cát Cánh bị đánh đến mặt nhỏ lệch sang một bên, nước mắt lưng tròng nhưng quật cường không chịu rơi lệ, quay đầu trừng mạnh vào Phó Hổ Phách, Hà thị và Phó lão gia tử: “Các ngươi chỉ biết khi dễ cha nương ta thật thà, các ngươi sẽ hối hận!”
Phó Diên Vĩ đau lòng muội muội, tiến lên xoa mặt sưng của muội muội, nước mắt lã chã rơi xuống: “Cát nhi…”
“Cát nhi…” Phó Minh Tín ngẩn người một hồi lâu, mới phản ứng lại, thấy mặt con gái đỏ ửng, vành mắt cũng đỏ hoe.
Hắn chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống dập đầu với Hà thị và Phó lão gia tử: “Nhi tử xin chúc tết cha nương trước, Diên nhi, Cát nhi, lại đây chúc tết gia gia nãi nãi…”
“Cha!” Phó Cát Cánh bĩu môi giọng mếu máo, Phó Minh Tín quay đầu nhìn con gái cười: “Chúc tết gia gia nãi nãi xong, cha dẫn con về bôi thuốc.”
Phó Diên Vĩ kéo muội muội quỳ sau lưng Phó Minh Tín, dập đầu một cái, Phó Minh Tín đưa tay đỡ hai con gái dậy, một tay dắt một đứa, nhìn Phó lão gia tử và Hà thị nói: “Cha, chẳng phải cha thường nói trong mệnh không có thì đừng cưỡng cầu sao? Con nhận mệnh, cả đời này, con chỉ trông vào hai đứa nó thôi, nhi tử, con không cần! Nương, cô nương Lưu gia là người tốt, người đừng để người ta đến nhà chúng ta chịu khổ chịu tội.”
Nói xong, liếc nhìn Phó Hổ Phách một cái, không nói một lời, dắt con gái xoay người rời khỏi đại sảnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play