“Sam nhi... đứa nhỏ này! Chạy nhanh như vậy, cẩn thận trượt ngã...” Hà thị nhìn trâm cài hoa châu trong tay con gái, thở dài: “Cho các con thì các con cứ cất đi, đừng để cô con thấy, nếu không...”
“Nương, chúng con hiểu mà, Vân Sam tỷ nói ngày mai đến nhà tỷ ấy, tỷ ấy sẽ tết nhung hoa cho chúng con, đội lên đầu, bảo đảm cả Thiên Khải không ai giống!” Phó Cát Cánh cười hì hì vừa nói vừa lấy ra một cái hộp từ trong tay áo đưa cho Hà thị: “Nương, Vân Sam tỷ nói cái này là tặng cho người.”
Hà thị ngẩn ra, nhận lấy hộp, mở ra thấy một cây trâm bạc sáng bóng nằm im lìm, bàn tay thô ráp nứt nẻ chậm rãi sờ lên, cười: “Thật đẹp.”
Nước mắt không tự chủ được liền chảy xuống, Phó Diên Vĩ vội vàng đặt đồ lên bàn: “Nương, người sao vậy?”
“Nương không sao.” Hà thị lấy trâm cài ra cười nói: “Cây trâm này là đồ cưới của bà ngoại cho nương, Vân Sam lại, lại...” giúp bà chuộc về!
Phó Minh Tín đẩy cửa bước vào, thấy Hà thị cười mà nước mắt đầy mặt, lại thấy cây trâm trong tay nàng, không khỏi kỳ quái: “Cây trâm này sao...”
“Là Vân Sam vừa đưa về.” Hà thị lau nước mắt, cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT