Lâu Trọng gật đầu, lại bóp bóp búi tóc của nàng, thấy Phó Vân Sam lại muốn xù lông, cười hắc hắc: “Ta đã để Thường Tự gửi thư về kinh, qua một thời gian thuốc đến, tay ca ca ngươi có thể khỏi, bất quá bị thương gân động cốt một trăm ngày, dù có thể chữa khỏi, hắn cũng không có cách nào tham gia ân khoa năm nay.”
“Không, không sao. Còn phải đa tạ Lâu công tử ban thuốc.” Phó Vân Sam nghiến răng, muốn giơ tay vỗ móng vuốt của hắn, lại không thể không nhịn xuống nghênh đón tươi cười của hắn, nói lời cảm tạ!
Lâu Trọng rộng lượng phất tay: “Không cần khách khí.”
Phó Vân Sam nghẹn khí, nắm chặt văn thư, đoạt lấy phong thư trong tay hắn, xoay người rời đi.
Lúc sắp ra cửa, Lâu Trọng đột nhiên lên tiếng, hỏi: “Ba người gác cổng nhà ngươi tìm từ đâu vậy?”
“Mua từ trấn trên, làm sao vậy?” Phó Vân Sam dừng bước xoay đầu, liếc nhìn Lâu Trọng.
Lâu Trọng lắc đầu: “Hôm qua về nhà ngươi gặp được bọn họ, thấy bọn họ tướng mạo rất giống người Da La ở phía tây, người Da La xưa nay nổi tiếng hung hãn tàn bạo, ngươi cẩn thận một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play