Phó Vân Sam là con thứ tư của Phó Minh Lễ và Phó Sở thị là Ngũ phòng của Phó gia, cha Phó Minh Lễ là tú tài duy nhất trong mười dặm tám thôn, năm nay ba mươi tám tuổi, mẹ Sở Tê Vân, ba mươi sáu tuổi. Phó Vân Sam có một ca ca, tên là Phó Tư Tông, xếp thứ sáu trong Phó gia, năm nay mười sáu tuổi, mười ba tuổi đã trúng đồng sinh nhưng vì nhiễm phải Ngũ Thạch Tán mà thành phế nhân! Một tỷ tỷ, tên là Phó Tiễn Thu, năm nay mười lăm tuổi, còn có một đệ đệ trời sinh thể yếu, tên là Phó Tư Tổ, xếp thứ tám, chỉ mới bảy tuổi. 

Về phần niên hiệu. . . đối với Thiên Khải hoàng triều bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, hình như Tô Tử Mặc cô chưa từng nghe qua. 

“Nói là chỉ nhẹ nhàng đá một cái làm sao có thể chết, thì ra là giả bộ, hừ! Một tiểu nha đầu dám kêu gào với trưởng bối! Dù là đá chết cũng đáng đời!” Một khuôn mặt nho nhã, tướng mạo vô cùng tốt, một đôi mắt lại không hề che giấu sự chán ghét đối với cô. 

Tô Tử Mặc nhíu mày. 

“Đừng sợ đừng sợ, nương ở đây. . .” Tưởng cô đang sợ hãi, nữ nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô an ủi. 

Tô Tử Mặc nhìn ba người đang khẩn trương bên cạnh, ngực hình như không còn đau như vậy nữa. Đời trước, mẹ tuy thương cô nhưng sớm rời khỏi nhân thế, sau khi bị lão đầu tìm về lại luôn bị đích ca đích tỷ bài xích hãm hại, lão đầu bận rộn làm ăn đối với cô ngoài tiền ra không còn gì khác. Loại tâm tình được người khác lo lắng này, cô chưa bao giờ được trải nghiệm. Phó Vân Sam kia thật đáng thương, có người nhà thương yêu che chở cô ấy như vậy, sao cô ấy nỡ chết chứ? Nếu là cô Tô Tử Mặc, dù giãy giụa thế nào cô cũng phải sống tiếp!

“Cha, nương, Ngũ đệ chưa về, Sở thị như vậy là không thủ phụ đạo, đáng lý nên dìm lồng heo! Niệm tình nàng đã sinh dưỡng mấy đứa con cho Phó gia chúng ta, thì cho nàng một phong hưu thư về nhà đi, về phần đứa bé trong bụng nàng. . . cho thêm mấy chén hồng hoa cho sẩy đi. Còn con nha đầu này trói lại đánh cho một trận thật tốt để nó nhớ lâu!” Ánh mắt nam nhân rơi vào trên người lão giả đang khom lưng bên cạnh, thấy lão giả không lên tiếng, khóe miệng nam nhân cong lên một nụ cười, bàn tay lớn mang tính quyết định vung xuống. 

Một lão thái thái khoảng hơn năm mươi tuổi bên cạnh lão giả ngẩng đầu nhìn nam nhân, môi mím lại nhưng không lên tiếng. 

“Biểu đệ, ngươi có gì muốn nói?” Nam nhân khinh miệt liếc nhìn gã nam nhân hèn mọn trong bóng tối. 

“Là nàng ta câu dẫn ta trước, liên quan gì đến ta!” Gã nam nhân hèn mọn từ trong bóng tối đi ra, cười cà lơ phất phơ. 

Không thủ phụ đạo? Dìm lồng heo? Uống hồng hoa rơi thai? Tô Tử Mặc nhíu mày, theo ánh mắt của nam nhân nhìn về phía gã nam nhân hèn mọn ở góc tường, nhanh chóng tìm kiếm ký ức trong đầu. 

Thì ra, gã nam nhân hèn mọn kia là con trai của ca ca Dương thị. Hơn nữa còn là độc đinh duy nhất của Dương gia đời này, lười biếng ham ăn, hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa cưới được tức phụ nhi, không có việc gì lại đến Phó gia ăn chực uống nhờ. 

Hôm nay đến Phó gia, phát hiện còn chưa đến giờ cơm, người nhà đều xuống ruộng chưa về. Hắn ta buồn chán đang chuẩn bị đi dạo một vòng nữa thì liếc thấy Sở thị một mình bận rộn trong bếp, liền nảy sinh ý đồ chiếm tiện nghi, trong miệng nói những lời khó nghe, tay liền muốn chạm vào Sở thị, không ngờ Sở thị nhấc chảo lên đánh cho hắn ta ôm đầu bỏ chạy. 

Cảnh tượng này vừa vặn bị Tam lang Phó Tư Dung nhà tam bá nhìn thấy, mở miệng la hét Sở thị đang liếc mắt đưa tình với biểu thúc Dương gia!

Phó Vân Sam ôm củi trở về tức giận, ném bó củi đi nhặt một que củi lên đánh Tam lang: “Ngươi nói bậy, ta cho ngươi nói bậy. . .”

Tam lang buồn bực xấu hổ kêu to không trên không dưới, muội muội đánh ca ca không quy củ, thẩm nương câu dựng biểu thúc vô liêm sỉ! Đại bá nghe không lọt tai nhất là những người không thủ quy củ thấy vậy giận dữ, đoạt lấy que củi của Phó Vân Sam muốn thay Ngũ đệ nhà mình đánh nữ dạy vợ. 

Phó Vân Sam tức giận rơi lệ: “Là biểu thúc nói chuyện khó nghe, còn muốn chạm vào nương ta, nương ta mới đánh hắn, đại bá ngươi không phân thị phi!”

Đại bá Phó Minh Hiếu càng giận, đánh Phó Tiễn Thu đang bảo hộ muội một trận tơi bời, lại một cước đá lên ngực Phó Vân Sam, đá bay mấy mét, đợi đến khi ý thức được lực đạo dưới chân quá lớn thì Phó Vân Sam đã tại chỗ thổ huyết đứt hơi!

Ký ức dừng lại ở chỗ này, Tô Tử Mặc không nói gì, vì biện bác mà bị thân đại bá một cước đá chết, Phó Vân Sam chết thật đáng thương!

“Con nha đầu nhà ngươi dám động thủ với ca ca, ngươi không muốn sống nữa phải không! Ta nói này, nương của Lục lang, con cái không dạy dỗ tốt cũng coi như xong, ngươi xem hôm nay ngươi làm ra chuyện gì thế này, Ngũ đệ cũng chỉ là mấy tháng không về nhà, ngươi vậy mà lại. . . thật là xấu hổ chết người, bình thường nhìn cũng là một người đứng dắn, chậc chậc. . . ôi nha, danh tiếng này truyền ra ngoài, sau này nữ oa tử Phó gia chúng ta còn làm sao tìm nhà chồng, đại bá tụi nhỏ. . .” Không cần quay đầu lại, người chỉ sợ thiên hạ không loạn như vậy nhất định là Tam bá nương đầu lưỡi lớn, bà ta đây là một ngụm định chắc tội danh của Sở thị!

“Không được!” Phó Tiễn Thu khóc kêu quỳ xuống trước người nam nhân, túm lấy ống quần nam nhân. 

“Nương ta không phải là người như vậy, là biểu thúc sai! Ta thấy rất rõ ràng, gia gia bà nội đại bá, cầu xin các ngươi, đừng hưu nương ta, đừng đánh rớt đệ đệ của ta, thật sự không liên quan đến nương! Đừng đánh muội muội, muốn đánh thì đánh ta là được rồi. . .” Phó Tiễn Thu thút thít lấy đầu đụng vào mặt đất, văng lên bụi đất thật dày. 

“Không cho. . . nương. . . Nhị tỷ. . .” Tiểu bát chấp áo đứng trước người nam nhân, bàn tay nhỏ bé siết chặt vạt áo nam nhân, dường như như vậy là có thể ngăn cản hắn!

“Thu nhi, Tiểu bát, đến bên cạnh nương.” Thanh âm khàn khàn của nữ nhân vang lên trên đỉnh đầu Tô Tử Mặc: “Cha, nương, con dâu từ khi gả đến Phó gia nhiều năm nay, là người như thế nào mọi người đều thấy rõ, con dâu sai con dâu nhận, không phải lỗi của con dâu, dù đánh chết con dâu, con dâu cũng tuyệt đối sẽ không nhận!”

Phó Minh Hiếu nheo mắt, cười âm lãnh: “Việc này không đến lượt ngươi quyết định! Hôm nay Phó gia ta thôi ngươi là thôi chắc rồi! Mẹ Đại lang, ngươi mau đi lấy chút hồng hoa đến đây, không thể để Sở thị mang theo nghiệt chủng ra khỏi cửa Phó gia! Để người khác nhìn thấy thì Phó gia chúng ta còn mặt mũi nào nữa! Ta, người quản gia này còn có cần làm nữa không?” Phó Minh Hiếu chỉ huy bà nươngcChu thị nhà mình, một bên mặc kệ thân thể nhỏ bé không đứng vững của Tiểu bát, một cái kéo vạt áo của mình về. 

Chu thị ứng tiếng, xoay người hướng hậu viện đi đến. 

“Không ai được phép chạm vào nương và muội muội ta!” Động tác dập đầu của Phó Tiễn Thu khựng lại, bỗng nhiên đứng lên, thân thể yếu đuối run rẩy nhưng kiên định đứng chắn trước người Tô Tử Mặc và Sở thị!

“Thu nhi. . . ừm. . .” Sở thị ôm bụng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, người liền ngất đi. 

Tô Tử Mặc vội vàng ôm lấy thân thể ngả ra sau của Sở thị, chuyện này nàng nhìn rõ, nghe rõ, bị cái gọi là thân nhân  bức bách đến nước này, bọn họ thật vô tội!

Mà người nhà được bọn họ che chở lại hạnh phúc biết bao!

Cô muốn làm người được người nhà che chở!

Khóe miệng Tô Tử Mặc chậm rãi câu lên cười, ánh mắt như đuốc, Phó Vân Sam, sự ấm áp này nếu ngươi không cần, vậy ta cần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play