Ma ma, là ma ma đang gọi cô sao?

Cô nỗ lực muốn mở mắt, môi gian thì thầm: “Mẹ, con đau, đau quá……” Cô đau lòng, đau đến không thể tự kềm chế!

Mẹ sớm qua đời, cô trải qua mấy cô nhi viện giống như rác rưởi, bị người ta ném tới ném đi, nếm hết ấm lạnh của nhân gian. Nếu không phải có người trói cô đi bắt chẹt lão đầu tử, sợ là cả đời cô cũng không biết mình có người cha tài phiệt rồi?

Nhưng ông ấy có mấy đích tử đích nữ sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng, cô như vậy là có vẻ dư thừa. 

Thật vất vả thi đậu đại học gặp được Trần Nghiêu, anh ta ôn nhu như thế, tốt như thế, cô cho rằng đã tìm được ấm áp, cho rằng có bến đỗ, có nhà, không nghĩ lại là một hồi âm mưu tình ái tiền bạc không lối thoát. Cô vì anh ta mà tranh đoạt gia sản, cũng bởi vì gia sản bị hắn vứt bỏ!

Mẹ ơi, con thật sự rất nỗ lực nhưng vì cái gì đi xa như vậy lại trở lại điểm ban đầu! Con chỉ là muốn một mái ấm, một người yêu thương con, nguyện vọng đơn giản như vậy vì sao khó thực hiện đến thế?

Nước mắt từ trong đôi mắt đang nhắm chặt tuôn ra, khàn khàn gọi hồn thanh một trận, lập tức thân mình bị ôm chặt vào một vòng tay mềm mại: “Sam nhi? Sam nhi…… Nương của Sam nhi……” là giọng nghẹn ngào khó thành lời. 

Tô Tử Mặc giãy giụa rốt cuộc mở mắt, nhìn đến một gương mặt xa lạ. 

Nữ nhân ôm cô, áo vải thô giặt đến trắng bệt, trên búi tóc lỏng lẻo cắm một cây mộc trâm nhìn không ra tạo hình, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên là khóc thật lâu. Nhìn thấy cô tỉnh lại, không dám tin tưởng lại rơi nước mắt, gương mặt thanh nhu tĩnh mỹ, không phải mẹ lại làm cô cảm giác được ấm áp thuộc về mẹ. 

Đầu cô mê man thân mình vô ý thức dựa vào cái ôm của nữ nhân, giống như thỏa mãn mà thở dài một tiếng. 

“Sam nhi, Sam nhi tỉnh……” giọng nữ hài nhi hu hu khóc 

Ngực lại truyền đến đau đớn vô pháp hình dung, nháy mắt kéo Tô Tử Mặc đang mơ hồ thần trí trở về, cô túm chặt áo trước ngực, mặt nháy mắt trắng như giấy, nhìn thấy cô sắc mặt tái nhợt, nữ nhân khẩn trương muốn đụng vào dấu giày in trên ngực cô, lại sợ chạm làm đau cô nên không dám động, Tô Tử Mặc khó chịu nhẹ ho hai tiếng, thở mấy hơi, mới nâng mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh. 

Xuyên thấu sảnh đường, tiền đường là cây cột chống bằng gỗ, tường đất nhìn không rõ màu sắc, mái nhà lợp cỏ tranh đỉnh, còn có ngô treo đầy dưới mái hiên!

Đây…… Rốt cuộc là nơi nào?! Sam nhi lại là ai? Tô Tử Mặc cạn lời. 

Cô chết rồi sao? Bị người chồng yêu thương mười năm một chén độc dược hại hài tử trong bụng, một chân đá vào tim. Nhớ tới sự phản bội kia, ngực cô đau tựa hồ càng khó có thể chịu đựng. 

“Sam nhi, ngực muội đau sao? Tỷ giúp muội xoa xoa……” Nữ hài nhi nước mắt tèm lem mỉm cười, giọng nói mang theo một tia khẩn trương, một đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm cô. 

“Nhị tỷ, thổi thổi.”

Hai khuôn mặt nhỏ đưa gần đến trước mắt cô, nữ hài nhi đại khái mười bốn mười lăm tuổi, dáng người gầy yếu, sắc mặt vàng vọt, diện mạo lại thập phần xinh đẹp, giống nữ nhân ôm cô đến tám phần; nam hài nhi tuổi càng nhỏ, bộ dáng lại rất tinh tế, lay động thoáng một cái bổ nhào vào trong ngực Tô Tử Mặc, đô mắt hạch đào sưng đỏ nhìn Tô Tử Mặc, nước mắt còn rơi, trên mặt lại lộ ra tươi cười. 

“Nhị tỷ, đồ ăn Ngưu Oa Nhi cho đệ, đệ đều cho tỷ ăn, ăn liền không đau……”bàn tay gầy yếu từ trong túi áo móc ra một chùm quả dâu tằm màu tím nhét vào tay Tô Tử Mặc, nhìn đến trên chùm quả có rất nhiều quả dâu tằm bị dập chảy nước, tiểu nam hài nhi bẹp miệng, khổ sở lại rơi nước mắt. 

Tô Tử Mặc theo bản năng liền muốn khuyên hắn, miệng động động, trong đầu ký ức thuộc về chủ nhân thân thể phô thiên cái địa vọt về phía cô. 

Hóa ra này tiểu nữ hài tên là Phó Vân Sam, năm nay chín tuổi, là Phó gia đích tôn nữ. 

Phó gia hiện giờ là Phó lão gia tử đương gia, lão gia tử cùng thê tử Phó Dương thị thân thể khang kiện, lục tục sinh tám nhi tử ba nữ nhi, cuối cùng còn lại sáu nhi tử hai nữ nhi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play