“Vậy thì ngậm miệng lại cho ta!” Phó Vân Sam lạnh lùng liếc nàng ta một cái, cắt ngang lời nàng ta, nhìn về phía Phó Hổ Phách: “Tiểu cô, cô muốn mang tiếng trộm cắp sống qua ngày hay là thành thật nói cho chúng ta biết ngân lượng đã đi đâu?”
“...” Phó Hổ Phách thần sắc cứng đờ, tựa hồ không dám tin trừng mắt nhìn Phó Vân Sam: “Ta lấy đồ của ca ca mình, khi nào thì trộm cắp...”
“Không hỏi mà lấy là trộm cắp! Hơn nữa, chúng ta đã phân gia rồi, nếu tiểu cô không muốn giao ngân lượng ra thì chỉ có thể đến công đường một chuyến!” Phó Vân Sam lạnh nhạt nhìn nàng.
Phó Hổ Phách trợn tròn mắt, hoảng loạn gọi Phó Minh Lễ: “Ngũ ca...”
Phó Minh Lễ nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ: “Hổ Phách, ngân lượng đã đi đâu?”
Phó Hổ Phách oa một tiếng khóc lớn, đẩy mọi người ra chạy về phía phòng của Dương thị và Phó lão gia tử: “Ta phải đi nói với cha nương, mọi người đều khi dễ ta...”
Thật ra Phó Hổ Phách không nói, Phó Vân Sam cũng có thể đoán được hơn một ngàn lượng bạc còn lại đã đi đâu, phần lớn là nàng ta và Phó Tam Lang chia đôi số bạc trong hộp!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play