“Sam nhi, có phải là bọn họ không?” Phó Minh Lễ nhìn về phía nội viện, gần như là từng chữ từng chữ bật ra câu nói này, Phó Vân Sam thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong lòng một mảnh thanh minh.
Mấy người trong phòng trong nháy mắt đều hiểu ra, Sở thị tức giận đến vành mắt đều đỏ lên: “Bọn họ quá phận rồi! Đều đã phân gia rồi còn muốn đến cướp bạc của chúng ta, còn có để cho người ta sống nữa không?!”
Phó Tiễn Thu nhặt chăn bông trên mặt đất lên trải lại lên giường, lấy khăn lau chùi chỗ bẩn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta chẳng qua là thêm mấy giường chăn hai bộ quần áo thôi mà! Đây là trêu chọc ai gây hấn với ai vậy?!”
Bọn họ ai cũng không trêu vào! Chẳng qua là có một số người đỏ mắt ghen tị thôi!
Phó Tư Tông một phen nhặt lên áo váy màu xanh lục bị giẫm đến mất đi màu sắc vốn có, ánh mắt lóe ra lửa giận: “Bọn họ còn giày xéo quần áo mới của muội muội như vậy! Thật sự là quá đáng lắm rồi! Ta tìm bọn họ lý luận!”
Phó Tư Tông xoay người liền đi, đến cửa viện đối diện với ánh mắt Cát Cánh đang thò đầu vào: “Lục lang ca, Sam nhi tỷ…” Cát Cánh vừa thấy Phó Vân Sam quả nhiên đã trở lại, vội vàng đi vào đóng cửa viện lại, thần bí hề hề nhảy vào trong phòng: “Sam nhi tỷ, ta và tỷ ta từ nhà bà ngoại trở về nhìn thấy Tiểu cô và Tam lang ca từ trong viện nhà tỷ đi ra, Tiểu cô trong lòng còn ôm một cái hộp, ta còn vụng trộm nhìn thấy nàng và Xuân nhi tỷ, Hạ nhi tỷ cùng nhau đi trấn trên. Nương ta bảo ta nói cho các ngươi một tiếng, chuyện này gia gia nãi nãi và Tam bá Tam bá nương bọn họ hình như còn không biết…”
Thế mà là bọn họ hai người!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play