Nụ cười của Phó Vân Sam lập tức cứng đờ, vẻ tươi cười lấy lòng trong mắt cũng biến thành liếc xéo, chỉ thấy Lâu Trọng ha ha cười hai tiếng, thấy Phó Vân Sam nhịn lửa giận trừng hắn mới thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Thật ra rất đơn giản, tìm huyện thái gia nới lỏng là được. Phụ thân ngươi chỉ là bị người liên lụy gánh tội chứ không phải tự mình phạm tội, tội không đáng như vậy.”
“Thật sao?!”
Phó Vân Sam vui vẻ quay đầu nhìn huynh tỷ đồng thời lên tiếng với nàng, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay lập tức tràn đầy niềm vui khó tả, Lâu Trọng nhìn ngẩn người, sau đó khẽ cười: “Cần ta giúp các ngươi đi nói giúp không?”
“Không! Không cần...” Phó Minh Lễ trên mặt tuy cũng có ý cười, nhưng càng nhiều là vẻ cô đơn, hắn kín đáo liếc mắt nhìn hậu viện, cười nói: “Ta đã có ý định sau này làm kế toán cho nữ nhi, công danh tú tài này coi như bỏ đi.”
“Cha!”
Phó Vân Sam tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Phó Minh Lễ nhìn hậu viện, không khỏi nhíu mày, vừa muốn mở miệng, liền nghe Phó Tư Tông nói: “Cha, nhi tử hiểu tâm tư của người! Người yên tâm, nhi tử nhất định chăm chỉ đọc sách, vì người giành lại công danh tú tài này!”
Nói xong, nháy mắt ra hiệu cho Phó Vân Sam, Phó Vân Sam há miệng, không nói gì nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play