Một ngày hắn trực ban, đi nhà xí một chuyến, trở về thấy Kiều di nương bên cạnh Nhị thiếu gia xông vào thư phòng, hắn muốn ngăn lại lại bị mười lượng bạc trong túi tiền của Kiều di nương làm hoa mắt, muốn dành dụm tiền cưới vợ, lại không ngờ, Kiều di nương bắt gặp chuyện tốt của Nhị thiếu gia và Nhị phu nhân, Nhị thiếu gia nổi giận, đánh hắn năm mươi trượng, đuổi ra khỏi Phó phủ. 

Không có khế ước bán thân, hắn nửa bước khó đi. Hắn cố chấp quỳ trước Sướng Quan Viên của Nhị thiếu gia, nửa ngày liền hôn mê vì vết thương. 

Sau đó, Đại thiếu gia và Đại phu nhân đi ngang qua cứu hắn, trả lại khế ước bán thân, tặng hắn trăm lượng bạc về quê, hắn cảm niệm ân tình, tự nguyện đến Dương Trang làm người giữ cửa cho Đại thiếu gia và Đại phu nhân. 

Về sau, liền cưới Dương thị, một tỳ nữ làm việc ở Dương Trang, thành gia lập thất, có được cuộc sống hiện tại. 

Đối với một nhà Đại thiếu gia và Đại phu nhân, hắn xuất phát từ chân tâm cảm kích cảm niệm, đối với người nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân cũng mang theo mười hai vạn phần cung kính. Huống chi Dư Đồng An là con trai út mà ca ca nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân phải đến trung niên mới khó khăn lắm sinh được, cả nhà thật sự là sủng ái đến tận xương tủy. Đại phu nhân đối với hắn còn hơn con ruột ba phần. 

Con trai muốn leo lên trên, hắn đương nhiên ủng hộ nhưng con trai muốn động não trên người cháu trai nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân, hắn là người đầu tiên không đồng ý!

“Lão Đại, không cho phép đánh chủ ý lên biểu thiếu gia, thu lại những thủ đoạn của ngươi đi!” Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên quần áo màu xanh đậm của Phó lão gia tử thành màu đen, giống như đôi mắt đen tối của hắn lúc này, mang theo cảnh cáo hung hăng nhìn chằm chằm Phó Minh Hiếu. 

“Cha!” Phó Minh Hiếu không hiểu ra sao nhưng nghe ra sự nghiêm khắc trong giọng nói của Phó lão gia tử, vẫn không cam lòng nói thêm một câu: “Biểu thiếu gia nói một câu còn hơn Phương quản sự ngàn câu……”

“Lão Nhị mang theo mẹ ngươi về đi.” Phó lão gia tử thở ra một hơi, chắp tay đứng ở bên ngoài nhà tranh có thể nhìn thấy tình hình bên trong: “Lão Đại ở lại với ta.”

Phó Minh Đễ đáp lời, cùng Tưởng thị đỡ Dương thị quay về, Thôi thị đảo mắt hai vòng, kéo ba đứa con trai cũng đi về, Phó Nghênh Xuân và Phó Bán Hạ mặt đối mặt nhìn nhau, bị Phó Hổ Phách kéo đi theo. 

Phó lão gia tử nhìn bóng lưng người đi xa, mở miệng nói một câu: “Mạng của cha là do Đại phu nhân cứu, năm đó cha chỉ lớn bằng Lục Lang……” Một lát sau lại thấp giọng: “Chúng ta không thể làm mất mặt Phó gia……”

Phó Minh Hiếu hai mắt tròn xoe, hồi lâu sau mới quay đầu lại nhìn nhà tranh. 

Trong phòng, Phó Vân Sam đã cởi quần áo của Phó Tư Tông ra, chỉ để lại một cái quần lót rách nát, lại bắt đầu bới rơm rạ dưới thân Phó Tư Tông. 

Phó Tư Tông hai mắt sung huyết mê mang, không tiêu cự quét nhìn trong phòng, miệng không ngừng sùi bọt mép, Phó Vân Sam nhìn thấy sốt ruột như lửa đốt, cứ như vậy không được, không được, hắn sẽ chết, ca ca sẽ chết!

Sở thị nắm tay Phó Tư Tông, ánh mắt bi thương, miệng khẽ gọi: “Lục Lang, Lục Lang……”

“Lạnh……” Ánh mắt Phó Tư Tông bắt đầu tan rã, thân thể kinh hãi dùng sức co quắp, Phó Vân Sam hai tay đột nhiên nắm chặt, ngẩng đầu đi cầu xin Dư Đồng An: “Biểu thiếu gia, ngươi có thể giúp ta cõng ca ca đến bờ sông không?”

Dư Đồng An không nghĩ ngợi vén vạt áo phẳng phiu nhét vào eo, ngồi xổm xuống trước giường: “Đỡ hắn lên.”

Phó Vân Sam cùng Sở thị hợp lực đỡ Phó Tư Tông đang co quắp lên lưng Dư Đồng An, đi ra ngoài: “Nương, Vương thẩm và tỷ tỷ lát nữa nhất định sẽ đến, người ở đây chờ bọn họ, để bọn họ đi tìm giấy bút mang đến bờ sông.”

Sở thị nhìn Dư Đồng An một cái, gật đầu: “Làm phiền biểu thiếu gia rồi.”

Dư Đồng An bước chân không ngừng, khẽ đáp một tiếng, người đã đi ra khỏi nhà tranh. 

Phó lão gia tử từ xa nhìn thấy ba người ra khỏi phòng, vội vàng mang theo Phó Minh Hiếu nghênh đón: “Biểu thiếu gia! Cái này sao được, mau thả Lục Lang xuống để lão nô tử……”

“Miễn đi, chuẩn bị giấy bút mang đến.”

“Dạ. Lão nô đây sẽ đi chuẩn bị.” Phó lão gia tử đáp lời vẫy tay với Phó Minh Hiếu, Phó Minh Hiếu gật đầu chạy về nhà. 

Ánh trăng mờ ảo, không soi rõ đường dưới chân, Dư Đồng An như một đại hán say rượu lảo đảo cõng Phó Tư Tông đến bờ sông, dưới sự chỉ dẫn của Phó Vân Sam đặt hắn xuống chỗ nước ngập đầu gối. 

“Như vậy là được rồi sao?”

Phó Vân Sam lắc đầu, khẽ nói bên tai Phó Tư Tông, để hắn bày ra tư thế ngồi khoanh chân: “Trị ngọn không trị gốc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play