Thiếu niên ngẩn ra, hơi cúi đầu trầm tư: “Phó Nguyên, không cần đổi chỗ cho Lục Lang, cứ để hắn tiếp tục ở lại đây đi.”
“Vâng.” Phó lão gia sắc mặt trầm ổn, cung kính đáp lời, dời tầm mắt khỏi Phó Vân Sam, mang theo chút lạnh lẽo.
Để Vương thúc đến trang bên cạnh mời biểu thiếu gia nhà cựu gia chủ của Phó lão gia tới, thật sự là đặt cược đúng rồi!
Phó Vân Sam khẽ thở ra một hơi, giả bộ không thấy ánh mắt của Phó lão gia, khom người hành lễ, lần này mang theo không ít chân thành: “Đa tạ biểu thiếu gia.”
Thiếu niên cười lớn một tiếng, vỗ vỗ đầu nàng: “Ngoan.” Thật sự là xem nàng như trẻ con mà dỗ dành.
Phó Vân Sam trợn trắng mắt, liếc hắn một cái. Thiếu niên thấy vậy, ngược lại cười càng vui vẻ.
“Cha, nương, muội muội, đệ đệ… ô ô…” Phó Tư Tông co rúm người lại, thân thể run rẩy, miệng lẩm bẩm không rõ bắt đầu sùi bọt mép, tiếng cười của thiếu niên im bặt mà dừng: “Không xong rồi! Hắn miệng sùi bọt mép…”
Phó Vân Sam kinh hãi, đứng dậy nhào lên giường, đợi đến khi thấy Phó Tư Tông bắt đầu tái nhợt, nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, thần sắc không khỏi ngưng trọng vài phần, đây… trước nóng sau lạnh, rõ ràng là biểu hiện của việc độc tính của Ngũ thạch tán phát tác! Vẫn là hút quá liều Ngũ thạch tán!
“Thân thể hắn lạnh quá! Phó Nguyên, mau đi lấy mấy cái chăn đến sưởi ấm cho hắn…” Thần sắc của thiếu niên cũng không khỏi ngưng trọng, mày kiếm hơi nhíu lại, lời còn chưa dứt đã bị Phó Vân Sam cắt ngang: “Không thể! Độc tính của Ngũ thạch tán phát tác trước nóng sau lạnh, khi phát lạnh phải ăn đồ lạnh, tắm nước lạnh, mặc ít quần áo! Nếu không…” Phó Vân Sam ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của thiếu niên, từng chữ từng chữ: “Chắc chắn phải chết!”
Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt mang theo dò xét: “Ngươi làm sao biết được?”
Phó Vân Sam lại đã cúi đầu bắt đầu cởi quần áo trên người Phó Tư Tông: “Biểu thiếu gia, phiền ngài đuổi người đi, ca ca hiện tại cần cởi quần áo trần truồng, nếu làm hỏng thanh danh của một số người, làm mất mặt Phó gia thì không hay.”
Thiếu niên nhìn chằm chằm Phó Vân Sam, hồi lâu, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Phó Nguyên một cái, Phó Nguyên đang lạnh mặt nhìn Phó Vân Sam, một đôi mắt đen đều hàn ý không nói nên lời, thiếu niên qua lại liếc nhìn hai cái, khóe miệng cong lên cười: “Phó Nguyên, các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, lão nô cáo lui.” Dứt lời, vẫy tay ra hiệu cả nhà lui ra khỏi nhà tranh, Phó Minh Hiếu đảo mắt muốn mở miệng, bị Phó lão gia một phen kéo lại, lôi ra khỏi cửa. Lúc đi, Phó lão gia quay đầu muốn dùng ánh mắt nhắc nhở Phó Vân Sam cẩn ngôn thận hành (#), lại phát hiện Phó Vân Sam cúi đầu nhìn cũng không thèm nhìn ông ta một cái, nghĩ lại những biểu hiện của Phó Vân Sam sau khi bị Phó Minh Hiếu đá ngất xỉu tỉnh lại ngày hôm nay, lông mày lập tức nhíu thành chữ xuyên.
(#)cẩn ngôn thận hành: cẩn thận lời nói và hành động
“Cha…” Phó Minh Hiếu dừng bước không nhúc nhích, hắn không hiểu cơ hội tốt như vậy, cha nhà mình sao lại bỏ qua vô ích?
Biểu thiếu gia tên Dư Đồng An, là con trai độc nhất của Dư gia. Dư gia ba đời kinh doanh, tài phú kinh người, nhân mạch cực rộng. Đương gia tiền nhiệm của Dư gia khi còn trẻ qua lại Y La quốc buôn ngựa, cứu được gia chủ Phó gia lúc bấy giờ, hai người tâm đầu ý hợp, gia chủ Phó gia đã hứa hôn cho đại nhi ba tuổi với nhị tiểu thư vừa mới sinh ra của Dư gia.
Sau Dư gia trải trăm dặm hồng trang đưa nhị tiểu thư gả vào Phó phủ, của cải hồi môn chỉ bạc trắng nhập kho thôi đã vượt quá thu nhập mười năm của Phó phủ, huống chi còn có vô số trang trại ruộng đất bồi tống ở khắp nơi trên cả nước. Phó gia đã sớm mua rất nhiều hài tử dạy dỗ, Phó lão gia gia cảnh bần hàn, mẹ mang theo ca ca bỏ trốn, cha bị người đánh chết, hắn tự bán mình, chôn cất cha, tiến vào Phó phủ.
Vì hắn lanh lợi hiểu chuyện, học tập thần tốc, được nhị thiếu gia coi trọng thu làm tiểu tư hạng ba, không được mấy năm, hắn liền bằng thủ đoạn thăng lên thành tiểu tư thân cận của nhị thiếu gia, đổi tên Phó Nguyên, nghĩa là khéo đưa đẩy. Nhị thiếu gia hứa khi hắn hai mươi tuổi sẽ thả hắn thân tự do, còn hứa Hạ Hà bên cạnh nhị phu nhân cho hắn làm vợ, lúc ấy quang cảnh chính là đắc ý.