Phó Vân Sam trong lòng rùng mình, nhìn thấy đáy mắt Phó lão gia tử hiện lên sát khí, không khỏi thấy lạnh người. Sở thị bị Dương Khang vu oan, Phó lão gia tử rõ ràng thanh bạch còn mặc cho Phó Minh Hiếu ra lệnh hưu thê phá thai cũng thôi đi, dù sao Sở thị trên người không chảy huyết mạch Phó gia ông ta, ông ta muốn bảo vệ mặt mũi của ông ta cũng có thể nói được.
Nhưng Phó Tư Tông thì khác! Đó là đích tôn tử của ông ta! Trên người chảy huyết mạch của ông ta, từng ở dưới gối ông ta làm nũng, hiếu thuận ngoan ngoãn; từng vì ông ta làm rạng rỡ cửa nhà, kiếm đủ thể diện. Hiện giờ, ở thời điểm người khác còn tiếc nuối thần đồng Song Hà Phô nhiễm phải Ngũ Thạch Tán, ông ta thế mà đã nghĩ đến cái thể diện buồn cười. Hơn nữa vì nó, muốn giết cháu ruột của mình!
Dương thị quen thuộc Phó lão gia tử nhất, hiển nhiên cũng nhận thấy được cái gì, lập tức dừng lại tiếng mắng người lải nhải, liếc mắt nhìn Phó Tư Tông đang nhúc nhích trên giường, trong mắt hiện lên một tia ý cười quỷ dị.
Phó Vân Sam đáy lòng thở dài, trong mắt đồng thời xẹt qua lạnh lùng, đỡ Phó Tiễn Thu còn đang quỳ trên mặt đất dậy, che miệng nàng lại, ở bên tai nàng thấp giọng nói vài câu, thân mình Phó Tiễn Thu hung hăng lay động mấy cái, lại lập tức ổn định lại, gỡ tay Phó Vân Sam ra, môi run rẩy: “Sam. . . Sam nhi. . .”
“Tỷ, mau đi.” Phó Vân Sam cười lạnh, muốn sĩ diện chết tiệt sao?
Phó Tiễn Thu mạnh mẽ gật đầu, buông tay Phó Vân Sam ra liền xông về phía cửa, Phó Nghênh Xuân và Phó Bán Hạ thét lên né tránh Phó Tiễn Thu, nhìn bóng dáng Phó Tiễn Thu lảo đảo thấp giọng nguyền rủa: “Đi đầu thai đấy à, chạy nhanh như vậy. . .”
Sở thị giống như cũng nhận thấy được cái gì, ngã ngồi trên cái ghế đẩu đầu giường Phó Tư Tông, một tay ôm bụng, một tay lau mồ hôi trên trán Phó Tư Tông, trên mặt là vẻ kiên quyết chưa từng có: “Lục Lang, Lục Lang, nương sẽ không để con xảy ra chuyện đâu! Sẽ không!”
Phó Vân Sam đột nhiên liền nhớ tới, ánh mắt lo lắng quan tâm đau lòng kia mình vừa mở mắt ra đã thấy, trong lòng ấm áp tràn đầy.
Đây chính là cái gọi là vi mẫu tắc cường (#) đi!
(#) vi mẫu tắc cường: Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ khi trở thành mẹ. Điều này có nghĩa là phụ nữ tuy yếu đuối về mặt thể chất, nhưng khi có con, họ thường phát huy sức mạnh ý chí không tưởng vì bản tính làm mẹ tự nhiên của mình
“Lục Lang nhiễm chính là Ngũ Thạch Tán, đại phu trong trấn đều nói không cứu được. Ngũ đệ muội, hai năm nay ngươi sẽ không phải là đem của hồi môn của mình đều cầm đi mua Ngũ Thạch Tán cho hắn chứ?” Tam bá nương Thôi thị tặc lưỡi: “Vậy phải bao nhiêu tiền, thật là tiểu thư nhà cử nhân! Có số tiền này, Tam Lang nhà ta đã sớm nói chuyện cưới xin rồi.” Trong lời nói lại là đang oán trách Sở thị không lấy tiền ra cho Tam Lang nhà bà ta nói chuyện cưới xin.
“Nhị đệ muội nói sai rồi, Ngũ đệ muội tiêu là của hồi môn của mình, cho dù hiếu kính cũng là trước hết lo cho hai người lão gia và nương.” Nhị bá nương Tưởng thị trên mặt mang theo ý cười, mềm mại đỡ lời Thôi thị.
Dương thị lại lập tức trầm mặt xuống: “Hiếu kính? Một cây trâm bạc giấu lâu như vậy ta nói cho Hổ Phách nàng đều dám cãi nhau với ta, ta còn làm sao dám nhận hiếu kính của nàng, biết đâu chừng trước mặt liền tát mặt ta rồi!”
“Xem nương nói kìa, Ngũ đệ muội là một người hiếu thuận, ngài đã nói ra, nàng làm sao có thể từ chối chứ? Chẳng qua là lo lắng Lục Lang, sốt ruột mới nói sai lời, đúng không Ngũ đệ muội?” Tưởng thị vẫn cười, lại dễ dàng đem lời nói kéo đến trên người Sở thị.
“Nương. . .” Ánh mắt Sở thị tối lại, lại không giải thích gì.
Phó Vân Sam tự nhiên là biết người nương này, làm người nhân hậu, chưa bao giờ cãi nhau với tẩu tử, đối với chất tử chất nữ thân thiết hòa ái, đối với Phó lão gia tử và Dương thị càng là coi như cha mẹ ruột mà đối đãi nhưng càng như vậy càng làm cho mấy chị em dâu cảm thấy bà tính tình mềm mại dễ chèn ép, nói chuyện chưa từng cố kị, Dương thị đối với bà càng là coi như cơm bữa mà mắng.
Nghĩ đến đây không khỏi lắc đầu cười khổ, đều nói nhà giàu thị phi nhiều, lại không ngờ nhà nhiều anh em thời xưa càng nhiều rắc rối.
Một màn này nhìn vào mắt Dương thị, trong lòng càng nghẹn một hơi: "Mẹ con các ngươi là biểu tình gì, Phó gia ta cho các ngươi ăn cho các ngươi uống, muốn ngươi một cây trâm cho thân muội muội ngươi còn gào giống như chết nương vậy, ta khinh. . .”
“Được rồi!” Phó lão gia tử đột nhiên mở miệng, đen trầm mặt: “Nói lời mê sảng gì vậy? Cũng không sợ người nhà thông gia biết rồi chê cười.”