Khi chưa chuẩn bị đủ mọi thứ, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì, chỉ cần một khâu sai sót, có lẽ sẽ lấy mạng của Phó Tư Tông!

“Xì, còn muốn ăn thịt, đúng là mơ đẹp! Lừa người cũng không tìm lý do tốt hơn.” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ chế nhạo, Phó Tiễn Thu lại bật khóc thành cười: “Ừm, ta tin tưởng Sam nhi.”

Phó Vân Sam lộ ra một nụ cười, ngước mắt nhìn quanh người Phó gia, không nói gì. 

Tay chân Phó Tư Tông không ngừng vặn vẹo, cho đến khi trời tối hẳn, trăng lên ngọn cây, mấy nam nhân đều mồ hôi nhễ nhại, thần sắc mệt mỏi vô cùng. Người Phó gia không biết từ khi nào đã ăn cơm xong lại tụ tập ở ngoài cửa, nhìn vào trong nhà, biểu cảm khác nhau. 

Phó Vân Sam biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, thời gian phát nghiện Ngũ Thạch Tán có dài có ngắn, mấy vị thúc thúc thẩm thẩm đến giúp đỡ cơm cũng chưa ăn, nàng sao có thể chiếm cả thời gian nghỉ ngơi của người khác, lập tức, liền van xin Vương thúc mấy người trói Phó Tư Tông lên cột giường, chỉ để lại ba tỷ đệ bọn họ ở đây chăm sóc là được. 

“Sam nha đầu, các cháu có được không?” Vương thẩm thật sự lo lắng cho mấy đứa trẻ này. 

Phó Vân Sam gật đầu: “Được, trước đây cũng là cháu chăm sóc ca ca, nhất định không có việc gì.”

Thấy không lay chuyển được Phó Vân Sam, mấy nam nhân tìm một sợi dây thừng trói chặt Phó Tư Tông, ai nấy về nhà. Sở thị cũng được Vương thẩm khuyên giải về nhà ăn cơm nghỉ ngơi. 

Chỉ trong chốc lát, Sở thị lại ôm bụng đi tới, trên tay cầm một cây trâm bạc, đầu trâm là mấy đóa ngọc lan trắng muốt, hoa cùng nhụy hoa, dưới ánh đèn lờ mờ trông rất đẹp. 

Sở thị nâng niu vuốt ve đóa ngọc lan trên đầu trâm, giây lát sau đưa cho Phó Tiễn Thu: “Thu nhi, con cầm cây trâm này, ra trấn cầm lấy bạc, mua cho ca ca con chút Ngũ Thạch Tán về……”

“Ôi chao, hoa ngọc lan đẹp quá, giống như thật vậy, thật đẹp!” Phó Hổ Phách tiến lên giật lấy cây trâm bạc, ghé vào ánh đèn sờ soạng, cài lên đầu mình, lắc đầu cười với Phó Nghênh Xuân và Phó Bán Hạ: “Xuân nha đầu, Hạ nha đầu, đẹp không?”

Hai người gật đầu: “Cô cô thật đẹp.”

Phó Hổ Phách cũng tươi cười rạng rỡ, nhìn về phía Sở thị nói: “Ngũ tẩu, cây trâm này cho ta đi!”

“Không được!” Sở thị mở miệng từ chối, vừa muốn nói lý với tiểu nàng tử, liền nghe thấy Dương thị quát một tiếng: “Sở thị, ngươi làm ầm ĩ cái gì? Bất quá chỉ là muốn ngươi một cây trâm, ngươi có cần phải lớn tiếng quát Hổ Phách như vậy không? Ngươi gả đến Phó gia chúng ta, đồ đạc lẫn người đều là của Phó gia ta, cây trâm đó ta làm chủ cho Hổ Phách rồi.”

“Đa tạ nương.” Hổ Phách liếc xéo Sở thị, hừ lạnh một tiếng, cười nhào vào lòng Dương thị làm nũng. 

“Nương, cái đó thật sự không được! Con muốn lấy cây trâm bạc đó đổi tiền cứu con trai con, nương, đợi tướng công trở về, con bảo hắn mua cho muội muội có được không? Mua cái tốt hơn cái này……” Sở thị gấp đến độ muốn xông lên giật lại. 

“Phì! Ngươi nói cái gì vậy? Lão Ngũ mua đồ cho muội muội hắn, đó là lẽ đương nhiên, khi nào đến lượt ngươi sai khiến lão Ngũ làm việc, hắn muốn làm gì còn là do ngươi một người đàn bà quyết định? Ta đã nói sao mấy năm nay hắn càng ngày càng không nghe lời, đều là do ngươi con đàn bà này xúi giục! Tam tức phụ nói đúng, trúng độc Ngũ Thạch Tán muốn sống sót căn bản là không thể, biết rõ là lãng phí bạc, tại sao còn muốn ném vào đó, ngày mai đem hắn thả vào núi đi, đừng ở lại Song Hà Phô làm hại Phó gia chúng ta nữa! Tất cả thể diện của cả gia đình đều bị hắn làm mất hết……”

Phó lão gia liếc nhìn Dương thị, hàng mày hơi giãn ra, cảm thấy câu nói cuối cùng của Dương thị đã nói lên tiếng lòng của hắn. 

Biết Phó Tư Tông tuổi còn nhỏ đã trúng đồng sinh thì giỏi đấy nhưng thật lòng xem thường hắn nghiện Ngũ Thạch Tán. Hiện tại, đại nhi tử phải khẩn trương lo liệu cho Phó gia, nói không chừng năm sau khai xuân có thể được ân điển đến phủ thành làm đại chưởng quỹ, đại lang thi đậu đồng sinh, sắp sửa thi tú tài rồi, Phó gia hắn chính là lúc cần thanh danh, lúc này mà truyền ra Phó gia Lục lang là một người nghiện Ngũ Thạch Tán, chẳng phải đúng như Dương thị nói, là đang làm hại Phó gia, mất mặt Phó gia sao?

Chính là lão Ngũ Phó Minh Lễ, có một đứa con như vậy, cũng là bôi nhọ cái danh tú tài của hắn!

Ánh mắt Phó lão gia trầm xuống, đứa bé này, không thể giữ lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play