Phó Tư Tông một tay bưng bát, một tay nắm chặt thành quyền, hơi run rẩy: “Khi phân gia, gia gia nãi nãi rõ ràng đã hứa, nói là cho. Nếu không muốn cho thì lúc đầu hà tất hứa hẹn?! Không cho cũng thôi, vì sao nhất định phải làm nhục phụ thân ta như vậy?”
Hắn đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Dương thị, từng chữ từng chữ nói: “Từ khi phụ thân thi đậu tú tài thì không còn đưa một đồng nào về nhà, tiền của hắn đều dùng để hiếu kính gia gia nãi nãi”
“Dù nãi nãi không lĩnh tình, nhưng phụ thân cũng là nhi tử ruột của người, người sao có thể... sao có thể..." hết lần này đến lần khác nói ra những lời tổn thương người khác như vậy?!
Dương thị sắc mặt khó coi, bị nha đầu Phó Vân Sam kia uy hiếp mấy lần chuyện cháu trai nhà mẹ đẻ cũng thôi đi, bây giờ, ngay cả Phó Tư Tông cũng dám lớn tiếng với bà ta, sau này có phải là chó mèo gì cũng dám đến trước mặt bà ta kiêu ngạo rồi không?!
“Phó Tư Tông, ngươi ăn nói kiểu gì vậy hả?” Dương thị vỗ bàn thị uy: “Sách ngươi đọc đều vào bụng chó hết rồi à? Con cái hiếu kính cha mẹ, đó là chuyện đương nhiên, ngươi có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền cho cha mẹ tiêu đi!”
Bát trong tay Phó Tư Tông lung lay sắp rớt, răng cắn chặt môi, đôi mắt ẩn ẩn mang theo lửa giận, cực lực nhẫn nại, Dương thị hừ một tiếng, đối với việc hắn không dám mở miệng phản bác rất là vừa lòng, liếc nhìn bát canh rau có váng dầu trong tay hắn, nói: “Không muốn ăn thì bỏ xuống, muốn ăn thì bưng mà xéo! Đừng có đứng đây cản trở!”
Dứt lời, trừng mắt nhìn hai nàng dâu đang xem kịch: “Ngây ra đó làm gì, còn không mau dọn dẹp! Bát thịt và trứng gà kia cứ để lên tủ trước, ta lát nữa khóa lại, những thứ khác thì dọn dẹp cho lợn ăn, sắp đến năm mới rồi, lợn nhà ta còn phải giết để đưa đến kinh thành làm lễ vật đó!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT