Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Phó Vân Sam ngước lên trời khóc rồi cười, thật tốt, nàng chưa chết! Thật tốt, nàng không sống đến một không gian khác!
Cảm tạ... trời cao!
Trương thẩm tiến đến trước mặt nàng, đưa tay lay lay, vẻ mặt quan tâm nói: “Nha đầu?”
“Cảm ơn Trương thẩm...” Phó Vân Sam cười cười, lại nói thêm một câu: “Người thật là người tốt, nhất định sẽ có báo ứng tốt!”
“Được rồi! Thấy ngươi tinh thần như vậy, chắc chắn là không sao rồi, báo ứng tốt hay không thẩm không quan tâm, nếu không phải con trai ta thúc giục lôi kéo ta đến cứu ngươi...” Trương thẩm ngập ngừng, thở dài một hơi: “Được rồi, sống lại là tốt rồi! Sau này á, tránh xa bờ sông này ra, đừng có mất mạng làm người nhà ngươi đau lòng...”
“Dạ, Trương thẩm nói đúng.” Phó Vân Sam suy yếu cười, gió bên bờ sông thổi qua, nàng lạnh run cầm cập, thân thể như đặt trong hầm băng khó chịu.
Trương thẩm thấy thần sắc nàng không đúng, sắc mặt bắt đầu ửng đỏ, đưa tay sờ lên trán nàng, kêu lên: “Ối chao, bị cảm lạnh rồi, thật là muốn mạng! Nha đầu, ráng chịu một chút nha, thẩm sẽ đưa ngươi về nhà ngay đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play