Sự việc nhỏ vừa rồi kết thúc trong tiếng ho khan ngượng ngùng của thầy Hà Hưng.
Thầy lại quay ra mắng học sinh một trận nữa, thấy cả lớp người ngơ ngác chẳng ai phản ứng, cảm giác như đấm vào bông – uể oải mà vô lực. Cuối cùng, thầy bực đến nỗi bỏ đi gọi điện lần lượt cho phụ huynh những học sinh chưa đến lớp.
Hôm nay nhất định phải chỉnh đốn lại nề nếp lớp học cho bằng được!
Cứ thế mà loay hoay tới tận 12h trưa, cuối cùng lớp chỉ còn thiếu mỗi Đới Đình và Chu Tĩnh Vũ là chưa có mặt.
Thầy Hà Hưng gào khản cả cổ mới chịu buông tha, giao cho lớp trưởng phát sách giáo khoa mới, rồi tuyên bố tan học.
Mùi mực in mới tỏa khắp phòng học, học sinh ngồi lặng lẽ, chưa hoàn hồn đã phải đối mặt với đống sách cao như núi chất trên bàn. Ai nấy đều mang gương mặt ngơ ngác, rối rắm một cách trầm trọng.
Trải qua một lần học lớp 12 là cảm giác thế nào?
Có lẽ cũng giống như đi làm sau kỳ nghỉ Tết dài – chỉ muốn thốt lên một câu "quá chán đời!"
Kết Hạ tuy là lần đầu trải qua lớp 12, nhưng thần sắc vẫn đờ đẫn, hành động cứng ngắc. Cô xoay người, cố gắng tránh ánh mắt chạm phải người bên cạnh, sắp xếp sách vở xong là lập tức chạy trốn khỏi bạn cùng bàn, như thể chỉ cần tránh xa cậu ta là có thể vứt bỏ tất cả những ký ức đáng ghét vừa rồi.
Trước hôm nay, trong ấn tượng của cô, Bạc Diệu Quang chỉ là một cái tên mơ hồ — là tên đầu gấu, con nhà giàu ăn hại, chuẩn "trai xấu đẹp trai", khoe mẽ bất chấp, nguy hiểm quá mức, ngoài đẹp ra thì chẳng có điểm gì tốt.
Nhưng bây giờ, cậu ta đã trở thành một ví dụ sống động cho định nghĩa: độc miệng, đáng đánh, cực kỳ phiền phức!
Không chỉ khiến cô mất cơ hội ngồi gần “nam thần”, mà còn dùng lời lẽ hạ lưu đe dọa cô!
Tức tối lẫn xấu hổ, cô chạy về phía chỗ ngồi của Tống Tình, ôm một bụng ấm ức chờ tuôn ra.
“Tống Tống...” — Cô ỉu xìu gọi, gục mặt xuống bàn, ấm ức r*n rỉ, — “Hôm nay tớ xui chết mất...”
Tống Tình, với mái tóc ngắn rối bời, vẫn ngồi ngơ ngác tại chỗ, cả buổi sáng có thể dùng bốn chữ “binh hoang mã loạn” để miêu tả trạng thái tinh thần.
Tối qua cô vừa tham dự buổi họp lớp sau 8 năm không gặp, ai ngờ đêm ấy lại có hỏa hoạn! Cô vùng vẫy rồi ngất lịm đi, sau một mảnh hỗn độn tăm tối, bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại chói tai.
Cô mò mẫm định bắt máy, lục mãi không thấy vân tay mở khóa đâu. Mở mắt ra nhìn thì thấy đó là một chiếc Nokia trượt đời cổ lỗ sĩ!
Cô sững người mất năm giây mới bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia là giọng gào thét giận dữ của thầy chủ nhiệm hồi cấp ba – người cô đã không gặp suốt tám trăm năm:
“Tống Tình! Mau tới trường điểm danh cho tôi!”
Chiếc dép dưới chân cô rơi cái “bốp” một tiếng giòn tan.
Cô vội vàng nhét lại, sáng nay vội vàng đi, suýt mặc áo ngược, nói gì đến giày dép.
Cô rụt chân lại, len lén nhìn xuống dưới bàn.
Một chiếc dép lê và một chiếc giày thể thao trắng đang nằm song song — hoàn toàn lệch tông, hoàn toàn ngớ ngẩn.
Người mà Hà Hưng gọi là “đồ ngốc” kia rõ ràng chính là cô!
Đôi mắt lơ mơ như mất tiêu cự của cô dừng lại trên khuôn mặt Kết Hạ rất lâu, mới khẽ gọi ra cái tên ấy:
“Kết Hạ...”
Thiếu nữ trước mặt gác cằm lên mặt bàn, mái tóc xoăn mềm mượt ánh lên màu nắng, làn da trắng trẻo hơi ửng hồng, đôi môi chúm chím đầy đặn đang phụng phịu, cả gương mặt lộ rõ vẻ giận dỗi.
Cô đang lẩm bẩm phàn nàn gì đó, nhưng Tống Tình không nghe thấy gì hết. Trong đầu chỉ còn vọng lại tiếng mưa xa xăm mơ hồ, dần dần vang lên ầm ầm như sấm.
Cô nhắm mắt lại, cố nén cơn xúc động chợt trào.
Dù đã tám năm trôi qua, cô vẫn nhớ như in đêm tiệc cảm ơn thầy cô sau lễ tốt nghiệp năm lớp 12 — vệt máu đỏ thẫm trải dài trên mặt đường nhựa, đến cả cơn mưa xối xả cũng không thể cuốn trôi...
Mở mắt ra lần nữa, cô vươn tay nắm lấy tay Kết Hạ, nụ cười mang theo một tầng nước long lanh.
Rồi cố giữ giọng không run mà nói:
“Lâu rồi không gặp.”
Kết Hạ lập tức cười tươi, nét mặt giãn ra:
“Nghỉ hè mới gặp cậu mà, có lâu gì đâu!”
Tống Tình chỉ mỉm cười, không trả lời.
Dọn dẹp xong, hai người như thường lệ cùng nhau ra khỏi cổng trường.
Con phố nhỏ ngoài cổng phủ đầy bóng cây, lặng lẽ đón họ trở về.
Giữa trưa, nhiệt độ tăng vọt, nóng hầm hập như thể mùa hè quay lại lần nữa.
Kết Hạ vừa đi vừa kể cho Tống Tình nghe hết mọi chuyện xảy ra trong buổi sáng, tức giận than thở:
“...Bạc Diệu Quang thật sự quá đáng ghét! Không thể tưởng tượng nổi còn phải ngồi cùng bàn với cậu ta nguyên một học kỳ! Tớ muốn đập đầu vô đậu hũ chết cho rồi!”
Nói một tràng mà không thấy ai đáp lời, cô ngừng lại.
Cô bạn cao ráo đi bên cạnh cúi đầu, rõ ràng đang lơ đãng.
Kết Hạ kéo tay Tống Tình, nhón chân gọi:
“Về hồn chưa? Hôm nay cậu sao vậy? Ngơ ngơ ngác ngác. Sáng còn đi học muộn, tớ nhắn tin cũng không thấy cậu trả lời.”
Năm ngón tay trắng muốt vung vẩy trước mắt, Tống Tình mới hoàn hồn. Cô vuốt lại mái tóc, cố nặn ra vẻ mặt bình thường:
“Hôm qua làm bài muộn quá, ngủ trễ, sáng không dậy nổi.”
“Không phải tớ đã gửi đáp án cho cậu rồi sao? Sao còn làm lâu thế?”
“Buồn ngủ quá, gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay, tỉnh dậy thì đã quá một giờ rồi.”
Bình thường toàn là Tống Tình luyên thuyên không ngừng, hôm nay lại hoàn toàn trái ngược.
Kết Hạ nhìn cô một lúc, đột nhiên nói:
“Tống Tống, hôm nay cậu có gì đó kỳ lạ.”
Tống Tình giật mí mắt, cố che giấu sự chột dạ:
“Kỳ lạ chỗ nào?”
Từ cái đầu tóc rối như tổ quạ, đôi giày mỗi chiếc một kiểu, đến cách nói chuyện khác hẳn mọi khi, có chỗ nào không kỳ lạ cơ chứ!
Nói thật thì hôm nay cả lớp đều có không khí là lạ, gần như cả đám đi học muộn, ai nấy như hồn bay phách lạc, gọi mãi mới trả lời. Mấy nam sinh thấy cô như gặp ma, run rẩy gọi tên cô, còn vỡ cả giọng…
Kết Hạ gãi gãi mặt, ngờ vực:
“Không có gì, chỉ cảm thấy cậu hôm nay không tập trung, cứ là lạ sao ấy.”
“Tại nghỉ hè chơi dữ quá, chưa lấy lại tinh thần.”
Lý do này nghe cũng hợp lý, nhưng điều mà cô thực sự không hiểu nổi là chuyện đột nhiên xuất hiện một tên đầu gấu làm bạn cùng bàn —
“Nếu mai Bạc Diệu Quang lại phát điên ngồi cạnh tớ thì sao? Tớ vất vả lắm mới gom hết may mắn để được ngồi cùng nam thần học kỳ này, chẳng lẽ cậu ta thực sự định đổi chỗ với Bạc Diệu Quang à?!”
Cô khổ não đến độ nhăn cả mày, vẻ mặt khiến Tống Tình giật mình như bị điện giật.
Mơ hồ, cô như lại ngửi thấy mùi máu tanh lẫn trong hơi nước của đêm mưa năm ấy, nồng đến phát buồn nôn.
Cô không kiềm được mà đưa tay giữ lấy vai Kết Hạ, ép cô ngẩng đầu đối diện với mình. Trong ánh mắt sửng sốt của Kết Hạ, cô kích động cảnh cáo:
“Đừng có mà quan tâm cái kiểu nam thần vớ vẩn đó nữa!”
Tiếng quát bất ngờ khiến người đi đường ngoái lại nhìn.
Kết Hạ tròn mắt kinh ngạc, không hiểu sao người vừa rồi còn ngơ ngác giờ lại nổi điên như muốn ăn thịt người.
“Tống Tống, cậu… không sao chứ?”
Tống Tình cũng nhận ra mình phản ứng thái quá, vội vàng rút tay về như bị bỏng, sợ bị phát hiện gì, liền lúng túng vò đầu giải thích:
“Ờm… chúng ta đã lớp 12 rồi mà…”
Cho nên…
Cái đó thì có liên quan gì đến chuyện đột nhiên nổi khùng vậy?
Trong ánh mắt nghi hoặc của Kết Hạ, cô gượng gạo nói tiếp:
“Cho nên… phải tập trung học hành.”
Tựa như lớn khôn chỉ sau một đêm, cô nghiêm túc khuyên nhủ:
“Học là quan trọng nhất, đừng có suốt ngày mơ mộng chuyện nam thần này nọ nữa. Không ngồi cạnh Quý Viễn chưa chắc là chuyện xấu, nhỡ ảnh hưởng đến việc học thì không đáng đâu.”
Những lời cô nói rất có lý, nhưng—
“Nhưng mà, nam thần chính là động lực học tập của tớ mà! Nếu không thì tớ sao có thể từ lớp 8 vọt lên ban chọn khối tự nhiên chứ?” Kết Hạ nhăn mày, “Hơn nữa tớ đâu có định yêu sớm, tỏ tình cũng phải đợi đến sau kỳ thi đại học cơ! Tớ còn lo ảnh hưởng đến việc học của Quý Viễn nữa kìa!”
Bốn chữ “sau kỳ thi đại học” như mũi kim châm thẳng vào tim Tống Tình.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Kết Hạ nói tiếp:
“Sau lễ tốt nghiệp còn có tiệc cảm ơn thầy cô mà đúng không? Tớ nghĩ kỹ rồi, định lúc đó tỏ tình với Quý Viễn!”
Tống Tình lập tức nín thở, trong lòng như có sợi dây cuối cùng đứt phựt một tiếng!
Cô vốn đã nóng tính, huống hồ chuyện liên quan đến sống chết của bạn thân thì càng khó mà kiềm chế. Cô giận đến mức phải cắt ngang giấc mơ màu hồng của cô bạn, vừa lo lắng, vừa đau lòng, vừa tức tối, gần như hét lên:
“Không có đàn ông cậu sẽ chết à?!”
“Chỉ là một thằng mặt trắng thôi mà, có đáng để yêu sống yêu chết thế không?!”
“Tỏ tình, tỏ cái đầu ấy! Quý Viễn căn bản không thể nào để ý đến cậu đâu!”
___________
Hai cô bạn từng như hình với bóng, hôm nay lại chia tay trong cơn giận dữ.
Kết Hạ bị bỏ lại tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Tống Tình tức tối rời đi, trong lòng vừa ấm ức vừa bối rối.
Từ lúc hai người vào trường đến giờ, chưa từng cãi nhau đến mức khó coi như vậy. Trên đường về nhà, cô cứ nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc mình nói sai chỗ nào, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Rõ ràng hồi nghỉ hè, Tống Tình còn cổ vũ cô phải tự tin lên, đừng do dự mãi nữa, phải tranh thủ tỏ tình với Quý Viễn trước khi lứa đàn em mới vào trường, như vậy cơ hội thành công sẽ cao hơn nhiều.
Thậm chí còn giúp cô nghĩ lời tỏ tình, chia sẻ mấy mẹo yêu đương đọc được trên không gian cánh cụt* nữa kia mà. Vậy mà hôm nay lại lật mặt, mắng cô thậm tệ như vậy…
* Không gian cánh cụt: chỉ “QQ空间” – mạng xã hội phổ biến của Tencent (biểu tượng con chim cánh cụt).
Rốt cuộc là…
Đã xảy ra chuyện gì?
…
Việc cãi nhau với Tống Tình khiến Kết Hạ suốt cả buổi tối cũng không còn tinh thần, đến cả món sườn hầm mà mẹ Hạ Dung nấu cô cũng chẳng buồn đụng đũa.
Bộ dạng rầu rĩ của cô ngay cả Kết Nam – người ba tính tình vô tư – cũng nhận ra điều khác thường, liếc mắt nhìn vợ rồi dè dặt mở miệng:
“Tiểu Hạ à, tuy bây giờ con đã học lớp 12, nhưng cũng đừng ép bản thân quá. Thi đại học ấy mà, cứ giữ tâm lý bình thường là được rồi.”
Không hiểu sao đang yên đang lành lại nói tới chuyện này, Kết Hạ ngẩng đầu khỏi bát cơm, thấy vẻ mặt lo lắng của bố mẹ thì lập tức hiểu ra.
Họ tưởng cô đang bị áp lực học hành…
Từ trước đến nay, bố mẹ cô chưa bao giờ đặt kỳ vọng cao. Như lời bố cô hay nói: “Khoẻ mạnh, vui vẻ là quan trọng nhất.” Vậy nên Kết Hạ luôn sống một cách vô tư, điểm số tạm ổn là được, thi vào cấp ba qua là được, không đỗ đại học cũng chẳng sao – đâu phải ai cũng cần sống theo một con đường giống nhau.
Mãi đến khi…
Vì một người mà cô cố gắng chen chân vào lớp trọng điểm khối tự nhiên…
Cảnh tượng khi đó đến giờ vẫn còn in đậm trong đầu.
Ba Kết Nam cầm bảng điểm, vừa run vừa lẩm bẩm với vợ là phải đi lắp kính lão gấp, nghi ngờ mình hoa mắt nhìn nhầm xếp hạng. Cả khối tự nhiên đứng thứ 28 – đây còn là con gái ông sao?
Đứa con gái từng bị gọi là “cá mặn” đột nhiên hoá rồng, hai vợ chồng vừa mừng lại vừa lo, sợ lớp trọng điểm học quá nặng, sợ áp lực thi cử. Suốt năm lớp 11 cứ nơm nớp lo lắng, đến khi thấy con ngày nào cũng vui vẻ về nhà mới yên tâm phần nào.
Không ngờ, mới ngày đầu tiên khai giảng lớp 12 đã có biến!
Ba Kết Nam hỏi dò: “Có phải thầy cô nói gì khiến con thấy áp lực không?”
Kết Hạ lắc đầu.
“Hay… là bài tập hè chưa làm xong, bị mắng rồi?”
Kết Hạ vẫn lắc đầu.
Ba Kết Nam đoán không trúng, nghĩ một lúc rồi thử thăm dò: “Chẳng lẽ… thất tình?”
“Họ Kết!” Mẹ Hạ Dung cao giọng, “Con còn nhỏ thế, ông nói mấy cái gì vậy hả?”
Ba Kết Nam gãi mũi, vội cúi đầu uống rượu để lảng tránh. Ông cũng chỉ đoán bừa thôi mà, tuổi này biết rung động cũng là bình thường chứ có gì đâu.
Sợ bố mẹ tiếp tục đoán bừa, Kết Hạ buồn bã giải thích: “Không phải chuyện đó đâu…”
Mẹ Hạ Dung nghe vậy mới thở phào, lại hỏi tiếp: “Thế thì rốt cuộc là sao?”
Dù sao cũng chỉ là một cô bé 17 tuổi, lại đang ở độ tuổi nhạy cảm dễ xúc động. Bị bố mẹ nhẹ nhàng gặng hỏi như vậy, những ấm ức cả buổi chiều rốt cuộc cũng không kiềm được nữa.
Cô đỏ hoe mắt, giọng nghèn nghẹn: “Con… con cãi nhau với Tống Tình rồi…”
___________
Trái ngược với bầu không khí ấm áp của gia đình Kết Hạ, trong căn biệt thự nhỏ cũ kỹ ở khu phía nam thành phố, một chiếc đèn bàn mờ mờ hắt ánh sáng yếu ớt lên bức tường xám lạnh, càng khiến cảnh vật xung quanh thêm âm u.
Bạc Diệu Quang vừa bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn nhỏ nước lấm tấm, những giọt nước lạnh từ đuôi tóc chảy xuống cổ áo. Cậu đưa tay gãi cổ, rồi cúi xuống tiếp tục viết vẽ loằng ngoằng trên tờ giấy A4 đặt trên bàn.
Ở giữa tờ giấy viết mấy từ khoá như: “Họp lớp”, “Phóng hoả có chủ ý”, “Chủ mưu”, “Trùng sinh”…
Bên trái là danh sách mấy cái tên:
Thẩm Lâm Phong ○
Triệu Hành ○
Cảnh Duệ ○
Cố Lẫm ○
Quý Viễn ○
Tay cậu dừng lại, rồi chậm rãi bổ sung thêm hai chữ “Kết Hạ”, bút dừng lại hồi lâu ở đuôi dòng, cuối cùng gạch mạnh một dấu X to tướng.