Sáng hôm sau trời đổ mưa, nhiệt độ bất ngờ giảm mạnh, coi như là lời tạm biệt cuối cùng với mùa hè.

Kết Hạ bị mẹ Hạ Dung càm ràm mãi mới chịu khoác thêm áo khoác len của đồng phục mùa thu, rồi xách ô vội vã ra khỏi nhà.

Đang chờ thang máy thì cánh cửa sau lưng lại mở ra, ba cô –Kết Nam – còn cầm nguyên máy cạo râu điện trong tay, nửa mặt còn lởm chởm râu, vỗ vai cổ vũ con gái:
“Lát nhớ nói chuyện đàng hoàng với Tống Tình, bạn bè thì phải biết bao dung nhau.”

Kết Hạ gượng cười, bước vào thang máy.

Thời tiết âm u dễ khiến lòng người nặng trĩu, dưới chiếc ô trong suốt đọng đầy nước mưa, là một Kết Hạ đang liên tục thở dài.

Từ hôm qua đến giờ, Tống Tình chẳng nhắn cho cô lấy một tin. Không biết hôm nay chào cô ấy, liệu có bị làm ngơ không…

Cô cúi đầu, vừa đi vừa suy nghĩ nên mở lời thế nào, ánh đèn tín hiệu từ đỏ chuyển sang xanh phản chiếu qua vũng nước dưới chân, cô không nhìn kỹ đã bước lên vạch qua đường, hoàn toàn không để ý chiếc xe đang lao tới từ phía rẽ.

Gần như ngay lúc chiếc xe xông tới, một cánh tay từ phía sau bất ngờ vòng qua eo cô, kéo cô lùi lại vào vùng an toàn.

Chiếc xe vụt qua sát sàn sạt, gió lướt ngang người Kết Hạ, cửa kính tối màu phản chiếu gương mặt hoảng loạn của cô, và phía sau là gương mặt lạnh lùng của chàng trai nọ.

Thời gian dường như đông cứng lại, đến hơi thở cũng nghẹn chặt.

Kết Hạ mở to mắt, tai ù đặc vì sợ hãi.

Suýt nữa… bị xe tông…

Là Quý Viễn kéo cô lại đúng lúc…

Cánh tay cậu vẫn còn siết chặt quanh eo cô, siết đến mức đau nhói, Kết Hạ nhăn mặt nhưng chẳng dám than vãn hay phản đối gì cả.

Nếu không có cậu, e rằng bây giờ cô đã nằm dưới mặt đường ướt đẫm mưa và máu rồi…

Cô lúng túng nhúc nhích chân muốn xuống đất cảm ơn, nhưng người kia lại hoàn toàn không có ý buông ra.

Cô ngơ ngác quay đầu nhìn, đối diện là một gương mặt đang giận dữ đến cực điểm. Gương mặt luôn điềm đạm của Quý Viễn mất hẳn bình tĩnh, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt như bốc lửa——

“Cậu đang mơ cái gì vậy?!”

“Nghĩ đèn xanh là an toàn chắc?! Không biết trời mưa dễ trơn trượt à?!”

“Dưới đất có gì mà cứ cúi đầu nhìn mãi! Không cần mạng sống nữa hả?!”

“Có cần tôi dẫn cậu quay lại mẫu giáo học lại cách qua đường không?!”

Hai tiếng “cảm ơn” bị Kết Hạ nuốt ngược vào họng, rụt cổ lại, ngoan ngoãn chịu trận như con chim cút nhỏ bị dọa cho khiếp vía.

Dữ… dữ quá…

Cô nắm chặt cán ô, tim đập loạn nhịp vì tiếng rống phẫn nộ của cậu.

Hai năm đi học chung, đây là lần đầu tiên cô thấy nam thần nổi giận đến thế, còn đáng sợ hơn cả lúc đánh nhau với Bạc Diệu Quang hôm qua, như thể tất cả cảm xúc dồn nén lâu nay đều bùng nổ trong khoảnh khắc.

Lời mắng của Quý Viễn kéo theo không ít ánh mắt tò mò.

Kết Hạ tuyệt vọng nghĩ, kiểu gì sáng nay cả trường cũng sẽ biết chuyện có một đứa học sinh lớp 12 ngốc nghếch băng đường không nhìn xe, bị nam thần mắng té tát giữa phố.

May sao lúc ấy có người bước đến, cắt ngang cơn thịnh nộ của Quý Viễn.

“Anh Quý, ô của anh nè…”

Một cô bé lớp dưới cầm chiếc ô dài màu đen mà Quý Viễn ném lại, hơi nghiêng đầu, ánh mắt tò mò liếc nhìn Kết Hạ.

Vừa nãy, cô đi ngay sau Quý Viễn, còn định chụp trộm một tấm hình để khoe với bạn là mình gặp được nam thần. Cô vừa tìm được góc đẹp chuẩn bị bấm máy thì người trong khung hình đột nhiên vứt ô, lao như bay vào màn mưa.

Cô tưởng mình hoa mắt – đó là Quý Viễn mà, người luôn giữ bình tĩnh mọi lúc mọi nơi!

Nhưng bức ảnh vô tình chụp lại lại không biết nói dối.

Chuỗi hình ảnh mờ nhòe vì tốc độ lao đi vội vã bị máy ảnh ghi lại trọn vẹn.

Cô sững người, vội vàng nhặt ô đuổi theo, vừa hay thấy cảnh tượng hồi hộp vừa rồi, lập tức hiểu ra tất cả.

Nếu Quý Viễn mà chậm một nhịp, cô nhóc lùn kia chắc đã sớm gặp Diêm Vương rồi.

Cô âm thầm cộng thêm cho nam thần vài buff như “lạnh ngoài nóng trong”, “hay giúp đỡ người khác”, ánh mắt nhìn cậu càng thêm rực lửa.

Quý Viễn nhận lại ô, nói lời cảm ơn với học muội, rồi như mới sực tỉnh, nhận ra việc cứ ôm Kết Hạ thế này không hợp lắm, bèn mặt lạnh buông tay.

Không khí bỗng chốc trở nên vô cùng ngượng ngùng. Thấy học muội vẫn đứng đó không đi, Quý Viễn ngẩng mắt nhìn cô một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đã rõ ràng là “mời đi cho”.

Học muội không dám nán lại nữa, đi được mấy bước còn ngoái đầu lại mấy lần, ánh mắt đầy tiếc nuối và ghen tị.

___________

Bị Quý Viễn ôm rồi mắng một trận, Kết Hạ đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, chân vừa chạm đất đã thấy sợ hãi bắt đầu dâng lên.

Cảm giác thoát chết gang tấc bóp chặt cổ họng khiến cô khó thở, càng nghĩ lại cảnh vừa rồi, chân càng run đến mức không đứng vững.

Quý Viễn thấy Kết Hạ lảo đảo suýt ngã, không vội che ô mà do dự một lúc rồi vươn tay đỡ lấy cô.

Cậu mím chặt môi, đến chính cậu cũng chẳng rõ rốt cuộc là đang giận việc cô qua đường không nhìn xe, hay giận bản thân không thể làm ngơ khi thấy cô gặp nguy hiểm.

Vì thế, lúc mở miệng, giọng nói nghe cứng nhắc thấy rõ:
“Đứng vững không?”

Thấy sắc mặt cậu xám xịt, Kết Hạ sợ nếu còn phiền phức thêm nữa sẽ bị cậu ghét bỏ, liền cố gắng đứng thẳng, mạnh miệng nói:
“Đứng vững rồi, đứng vững rồi! Vừa rồi chỉ là trượt chân thôi, cậu…”

Cô vội vã chứng minh mình ổn, nhanh chóng rút tay về, nhưng chữ “nhìn” còn chưa kịp nói xong thì chân lại trẹo một cái, cả người lại bổ nhào về phía trước.

Quý Viễn nhanh tay đỡ lấy cô. Cánh tay thiếu nữ lọt gọn trong tay cậu, nhỏ đến mức như chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy. Dù cách một lớp áo len, cảm giác mềm mại ấy vẫn truyền đến rõ ràng, khiến cậu thoáng mất tự nhiên.

Cậu quay mặt đi, ánh mắt dừng ở nơi khác, nhưng giọng thì vẫn hướng về phía cô:
“Đứng không vững thì tựa vào tôi.”

Cái này… xem như là “phúc lợi sau khi thoát chết” sao?

Kết Hạ ngượng ngùng ngẩng đầu len lén nhìn cậu, lúc này mới chú ý đến mái tóc cậu đã ướt đẫm vì mưa, đen nhánh như mực, lấm tấm sương nước, dính sát vào gò má lạnh lùng căng chặt.

Cô cuống quýt giơ cao cây ô, che cho cả cậu dưới tán.

“Xin lỗi…”

Nếu không phải vì kéo cô lại, cậu cũng sẽ không bị mưa tạt thành thế này.

Cô lật đật lôi khăn tay ra đưa cho cậu, còn sốt sắng hơn cả người bị ướt:
“Lau tạm một chút đi, lát nữa tốt nhất nên thay đồ, không thì dễ cảm lắm. Cậu có mang đồng phục thể dục không? Nếu không có, tớ sẽ đi mượn máy sấy, giúp cậu sấy khô quần áo.”

Quý Viễn không nhận khăn, ánh mắt nhìn sang đèn tín hiệu bên đường lần nữa chuyển đỏ, giọng lạnh như băng:
“Tôi không sao.”

“Nhưng mà vẫn nên lau một chút đi! Tóc cậu đang nhỏ nước rồi kìa…”

“Tôi nói là không cần!”

Câu từ chối thiếu kiên nhẫn khiến tay Kết Hạ khựng lại giữa không trung, xấu hổ đến mức không dám nhìn sắc mặt Quý Viễn nữa, đành rụt rè rút khăn về. Dù chân vẫn còn mềm nhũn nhưng cô vẫn gắng sức đứng vững, âm thầm kéo giãn khoảng cách một chút.

Quý Viễn chắc chắn đang thấy cô rất phiền...

Qua đường không nhìn xe, còn gây rắc rối cho người ta. Nếu là cô thì cũng ghét loại người như vậy.

Cô buồn bã nhìn những giọt nước đang lăn xuống mép ô, cảm thấy thời gian đèn đỏ sao mà dài lê thê.

Trong sự im lặng, đèn đỏ nhấp nháy rồi chuyển sang màu xanh.

Quý Viễn phá vỡ không khí trầm mặc:
“Đi thôi, nhìn đường cẩn thận vào.”

Lần này Kết Hạ không dám lơ là nữa, rón rén đi theo cậu băng qua đường. Lúc bước lên bậc đá xám, cô rõ ràng cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình nới lỏng một chút như thể thở phào nhẹ nhõm.

Qua đường xong thì đến cổng trường. Trên phố đều là học sinh trường Nhất Trung, dù màn mưa mờ ảo che tầm nhìn thì vẫn có không ít người ngạc nhiên ngoái đầu lại nhìn.

Dù sao thì Quý Viễn vốn dĩ đã như một cái đèn sân khấu di động, huống hồ bây giờ cậu lại đang nắm tay một nữ sinh — chuyện này càng dễ thu hút ánh nhìn hơn.

Kết Hạ cảm thấy đôi chân mình đã khôi phục sức lực, sợ bị hiểu lầm nên nhỏ giọng nói:
“Tôi ổn rồi, có thể tự đi.”

Quý Viễn buông tay ngay lập tức, nét mặt lạnh lùng, không đoán ra cảm xúc. Giờ phút này cậu lại trở về dáng vẻ thường ngày, như thể cậu thiếu niên giận đến phát cáu khi nãy chỉ là ảo giác của cô.

Cậu không nói gì thêm, xoay người bước đi.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị kéo giãn.

Kết Hạ đứng tại chỗ bần thần một lúc, sau đó vội vàng chạy vài bước theo, do dự gọi:
“Quý Viễn…”

Cậu không quay đầu, chỉ hơi khựng bước, nghiêng nhẹ mặt như muốn hỏi cô còn chuyện gì.

Thái độ lạnh nhạt xa cách ấy khiến Kết Hạ nuốt hết những lời định nói vào trong.

Vốn dĩ cô còn muốn mời cậu ăn một bữa để cảm ơn, nhưng nhìn tình hình này, có lẽ nên mua ít đồ văn phòng phẩm hoặc đồ ăn vặt, lén bỏ vào ngăn bàn cậu thì hơn.

Cả trường đều biết Quý Viễn rất lạnh lùng, nếu không phải hôm nay liên quan đến mạng người, cậu chắc chắn cũng sẽ chẳng quan tâm đến cô.

Kết Hạ đè nén cảm giác mất mát trong lòng, hít sâu một hơi, chân thành nói ba chữ:
“Cảm ơn cậu…”

Dường như cậu có đáp lại, nhưng âm thanh quá khẽ, còn chưa kịp truyền tới tai cô thì đã bị tiếng mưa lấn át sạch trơn.

Chiếc ô đen bật mở, Quý Viễn không dừng lại nữa, rất nhanh đã khuất bóng trong màn mưa.

___________

Kết Hạ theo dòng người chậm rãi tiến về phía trước.

Sắp tới cổng trường, chiếc ô đang nghiêng che một bên vai của Kết Hạ bỗng bị ai đó hất lên, rồi một người chui vào, mang theo cả người ướt sũng và hơi nước lành lạnh.

Cô giật mình quay sang, còn chưa kịp nhìn rõ mặt ai, đã bị "xoạt xoạt xoạt" mấy giọt nước vẩy thẳng vào mặt.

Bản năng nhắm tịt mắt lại, mở ra thì thấy nụ cười quen thuộc kiểu “tôi rất thân thiết” của Bạc Diệu Quang.

“Nấm lùn, tôi quên mang ô, cho tôi né mưa ké một chút.”

Mái tóc màu nâu nhạt của cậu ấy nổi bật hẳn lên dù trời mưa âm u. Trên mặt vẫn còn dính nước mưa, vậy mà nhìn không hề thảm hại, ngược lại còn có phần rạng rỡ. Áo len đã bị cậu xách trên tay, sũng nước từ lâu.

Cậu cao quá, phải khom người mới miễn cưỡng chen vào được dưới ô. Sau khi đụng đầu vài lần, cậu bực bội tặc lưỡi một tiếng, còn mặt dày yêu cầu:

“Giơ ô cao lên chút đi.”

Khóe môi Kết Hạ giật giật, cố gắng nhịn, suýt nữa thì đâm thẳng cây ô vào miệng cậu.

Ai cho cậu chui vào đây trốn mưa hả?

Chê cô lùn? Giỏi thì tự mang ô đi!

Cô tức tối nâng ô lên một chút, nhưng khổ nỗi chân ngắn tay cũng ngắn, nâng kiểu gì vẫn lỡ đâm trúng đầu Bạc Diệu Quang.

Người bên cạnh giũ giũ áo khoác, tiện tay vắt lên vai, rồi không khách khí thở dài:

“Thôi, để tôi cầm cho.”

Nói xong liền đoạt lấy ô từ tay cô, dễ dàng giơ cao quá đầu, che kín hai người.

Một mét tám và một mét rưỡi — chênh lệch chiều cao quá rõ ràng. Cậu thì che kín mít, còn Kết Hạ gần như hở ra hết nửa người, mưa tạt nghiêng tạt ngửa, đập thẳng vào người cô ướt lạnh.

Trong lòng khó chịu, nhưng chỉ dám tức mà không dám nói.

Thách đấu với đại ca trường? Không tồn tại đâu.

Cậu này đâu phải loại hiền lành gì, dại gì mà tự tìm đường chết. Dù sao cũng sắp đến cổng trường rồi, giơ tay lên che chút là được.

Cô âm thầm nâng cánh tay lên, sống động diễn vai "chịu nhục gánh nặng", thì cây ô đột nhiên nghiêng về phía cô thêm một chút.

Đúng lúc ấy, giọng Bạc Diệu Quang mang theo ý cười vang lên bên tai:

“Sao lại có người ngốc thế chứ? Bị mưa tạt mà cũng không biết mở miệng.”

Cô đâu có gan mà nói!

Kết Hạ vén lại phần mái ướt ướt dính dính, má vẫn phồng phồng giận dỗi, nhưng cơn tức cũng bay đi quá nửa rồi.

Khóe mắt liếc thấy cậu đang khom cổ hơi cúi người, cả đầu áp sát vào mặt trong ô.

Tự dưng lại thấy… người này hình như… cũng không khó ưa lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play