Chu chủ nhiệm vẫn tiếp tục giảng giải đầy ân cần.

Giang Niệm ôm con trong lòng, không biết phải lên tiếng thế nào.

Ánh mắt cô cuống quýt chuyển sang phía Tần Minh Dã, ánh nhìn trong veo lấp lánh, đầy vẻ cầu cứu.

Cuối cùng vẫn là Tần Minh Dã lên tiếng đỡ lời.

“Bác Chu, lời bác nói tôi sẽ ghi nhớ. Cảm ơn bác đã quan tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Thế mới đúng! Vợ chồng thì đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, không có gì là không qua được.”

Chu chủ nhiệm cười hiền hòa, lại dặn dò:

“Khám thai mỗi tháng một lần, nhớ đến đúng hẹn nhé. Con gái lớn nhà cậu là tôi đỡ đẻ đấy, sinh ra trắng trẻo đáng yêu. Đứa bé trong bụng lần này, cũng để tôi đỡ tiếp là được…”

Sau một hồi ân cần dặn dò, hai vợ chồng trẻ cuối cùng cũng rời khỏi phòng bệnh.

Giang Niệm ôm An An đang ngủ say trong lòng, bên tai vẫn vang vọng câu “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa” của bác sĩ Chu.

Cô thường xuyên len lén liếc nhìn người đàn ông đi bên cạnh.

Tần Minh Dã nhìn thấy con gái ngủ say, mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo Giang Niệm, cũng không nỡ bế lại, đành thôi.

Trong tay anh vẫn cầm túi hành lý “bỏ nhà về ngoại” của Giang Niệm, cái túi nhỏ tí lại càng làm dáng người anh thêm nổi bật, trông hơi buồn cười.

Ra khỏi cổng bệnh viện, trời đã tối đen. Một làn gió đêm thổi tới.

Đang vào đầu xuân, vùng Tây Nam có vĩ độ thấp nên hầu như không có mùa đông. Nhưng trời tối vẫn khá lạnh.

Vì muốn mặc đẹp, Giang Niệm đã sớm thay đồ xuân, chỉ mặc váy liền ngắn tay. Cánh tay và mắt cá chân đều lộ ra ngoài không khí, vừa bị gió lùa đã rùng mình.

Giây tiếp theo —

Một chiếc áo khoác quân trang rộng lớn phủ lên vai cô.

Áo khoác còn vương hơi thở cùng nhiệt độ của Tần Minh Dã, lập tức bao trùm lấy dáng người mảnh mai của cô.

Giang Niệm còn chưa kịp phản ứng, cánh tay anh đã ôm vòng qua eo cô.

Cả cô cùng con gái trong lòng đều bị anh ôm trọn.
“Anh đỗ xe ở phía kia, em theo anh.”

Không cho phép từ chối, Tần Minh Dã ôm cả hai mẹ con lên xe, cùng nhau trở về nhà.

Bóng đêm buông xuống, xe jeep quân dụng chạy một mạch vào khu nhà dành cho người thân trong quân đội.

Thời điểm này, vùng Tây Nam vẫn còn rất lạc hậu. Quân khu lại nằm ở biên giới, xung quanh toàn là đồi núi. Những thị trấn nhỏ cũng không phát triển.

Suốt dọc đường không có lấy một bóng đèn đường.

Qua cửa sổ xe, Giang Niệm chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một vài kiến trúc bên vệ đường.
Mọi thứ đều xa lạ nhưng lại khiến cô tò mò.

Chiếc xe chạy vào khu nhà người thân, lác đác đã có chút ánh sáng.

Tần Minh Dã lái xe rất ổn định, đến lúc dừng xe cũng không có lấy một cú giật mạnh.

Anh xuống xe trước, vòng sang mở cửa ghế phụ.

Vì ôm con trong lòng, lại thêm xe jeep khá cao, Giang Niệm xuống xe có phần bất tiện.

Cô vừa cẩn thận dò bước thì cánh tay người đàn ông lại vươn đến.
Không nói không rằng, anh ôm chặt lấy eo cô.

Cô gần như không cần bước xuống, mà bị Tần Minh Dã bế thẳng ra ngoài.

Cả người cô và đứa bé trong lòng, trong vòng tay anh nhẹ như lông hồng.
Anh thậm chí không nhíu mày một cái.

Giang Niệm chưa kịp đỏ mặt, lúc nhận ra thì đã bị anh ôm vào nhà.


Trước mắt là căn nhà cấp bốn nhỏ. Bên ngoài nhà có một khoảng sân, trong sân trồng vài thứ lặt vặt, nhưng vì ánh đèn mờ nhạt nên chỉ thấy những bóng cây, lắc lư theo gió, không rõ hình dáng.

Bước vào bên trong, cả không gian toát lên phong cách rất đặc trưng của thập niên 70.

Tường nhà được quét vôi xanh nhạt đến nửa chừng, từ nửa trên trở lên là lớp vôi trắng đã ngả màu theo năm tháng. 

Nội thất đều là đồ gỗ màu nâu sậm, kiểu dáng vuông vức, thô mộc. Trên mặt tủ, kệ… đều phủ khăn ren trắng viền hoa, loại khăn bày biện phổ biến của thời ấy, vừa để trang trí vừa giữ sạch đồ đạc.

Nhà gồm hai phòng ngủ và một phòng khách. Bếp và toilet nằm bên hông. Giữa các phòng dùng rèm vải ngăn cách.

Không gian không lớn, đồ đạc không nhiều.

Nhưng với đôi vợ chồng trẻ vừa có con nhỏ như họ, như thế là quá đủ rồi.

Giang Niệm hiểu rất rõ điều kiện khó khăn của thời đại này. Với cấp bậc đoàn trưởng của Tần Minh Dã mà được phân nhà như vậy, đã là khá tốt so với mặt bằng chung.

Cô rất hài lòng, không một chút oán trách.

Chỉ là… nhà hơi… loạn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play