Không phải bụi bặm bừa bộn, mà là giống như bị trộm đột nhập, đồ đạc bị lục tung tứ tung.
Tủ áo, ngăn kéo, sách vở, hộp sắt… thứ gì cũng bị mở ra, vứt lăn lóc dưới đất.
Mà kẻ “gây án” lại chính là Giang Niệm của sáng sớm hôm nay.
Ký ức hiện lên như một bộ phim quay chậm —
Vì muốn chạy trốn về nhà mẹ đẻ, nguyên chủ đã lục tung cả nhà để gom đồ đáng giá, nhét hết vào cái túi nhỏ kia.
Giang Niệm nhìn xung quanh, trong lòng xấu hổ vô cùng, lén nhìn Tần Minh Dã.
“Chuyện này… Ừm… Em có thể giải thích…”
Miệng nói có thể giải thích, nhưng lại chẳng nghĩ ra lời nào.
Chẳng lẽ cô phải nói: *Em không làm, chắc nhà có trộm?*
Trong khu nhà quân đội mà có trộm, chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Giang Niệm đang cực kỳ ngượng ngùng.
Tần Minh Dã thì vẫn bình tĩnh như không.
Có vẻ như anh đã quá quen với cảnh này, không hề tỏ thái độ gì, bắt đầu dọn dẹp luôn.
Người đàn ông này làm việc nhà cực kỳ nhanh gọn, dứt khoát.
Giang Niệm đứng nhìn mà há hốc mồm.
Chỉ trong chốc lát, nhà cửa đã được dọn sạch sẽ, ngăn nắp.
Tần Minh Dã quay sang cô nói:
“Em đừng bế An An nữa, đặt con lên giường ngủ đi. Em cũng nghỉ chút đi, anh ra ngoài lấy cơm.”
Nói xong, anh rời khỏi nhà.
Giang Niệm nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, lại nhìn căn nhà sạch sẽ trước mắt, không khỏi sửng sốt.
Không ngờ người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như Tần Minh Dã… lại biết làm việc nhà!
Cô đúng là gặp được vận may rồi.
Chồng mình không chỉ đẹp trai, dáng chuẩn, mà còn giỏi việc nhà!
Ngoài chuyện hơi lạnh lùng một chút, thật sự chẳng có khuyết điểm gì!
Từ khi xuyên sách tới giờ, lần đầu tiên Giang Niệm thấy may mắn vì đã đến thế giới này.
Khi đặt An An lên giường, khóe môi cô đã cong lên cao vút, gương mặt đầy rạng rỡ.
Hì hì.
Quả này cô lời to rồi!
…
Tần Minh Dã rời nhà, không phải đến nhà ăn trong doanh trại.
Giờ này đã qua bữa tối từ lâu, có đến cũng chẳng còn gì mà ăn.
Nhưng anh đã sớm sắp xếp hết mọi thứ.
Chiếc xe jeep mới rời khỏi khu nhà quân đội, vừa quẹo vào một ngã rẽ đã dừng lại.
Trong bóng tối, Tần Minh Dã không xuống xe, mà làcửa ghế phụ bên cạnh được mở ra, có một bóng người nhanh chóng leo lên.
“Đội trưởng!”
Một giọng nam trẻ trung, dứt khoát vang lên.
Người đến là Lục Thành.
Lục Thành theo Tần Minh Dã đã năm năm, từ lúc vừa vào quân đội đã quen nhau.
Hai người từng ngủ trên cỏ, cùng vác súng, cùng ra chiến trường, đều là những người từng vào sinh ra tử.
Ba năm trước, Lục Thành bị thương ở tiền tuyến, suýt chút nữa mất mạng.
Là Tần Minh Dã cõng anh – một người bị bắn vào bụng – đi bộ hàng chục cây số, mới về đến đại doanh phía sau.
Cái mạng của Lục Thành là Tần Minh Dã cứu.
Hai người không phải anh em ruột, nhưng còn hơn cả máu mủ ruột thịt.
Sau này Tần Minh Dã điều về quân khu Tây Nam, Lục Thành cũng xin theo cùng.
Giờ anh ta là một trong những phi công của đại đội không quân.
Hôm nay Lục Thành nghỉ phép, không tham gia huấn luyện, nên mới đúng lúc gặp Giang Niệm “bỏ nhà đi”, còn tận mắt chứng kiến cô bị tai nạn.
Chính anh là người báo tin cho Tần Minh Dã, là người đến nhà trẻ đón An An, cũng là người đưa An An đến bệnh viện.
Lúc Giang Niệm nằm viện, tiếng động cô mơ hồ nghe được trong phòng, chính là giọng của Lục Thành.
Sau khi rời bệnh viện, Lục Thành lập tức quay về doanh trại.
“Đội trưởng, cơm của anh đây! Tôi nhờ anh Dương trong bếp nấu riêng một phần, đảm bảo không sai được đâu!”
Anh ta đưa cho Tần Minh Dã ba hộp cơm bằng nhôm trắng, đựng trong túi lưới màu vàng nhạt.
Tần Minh Dã nhận lấy.
“Lục Thành, vất vả rồi.”
“Đội trưởng, anh với tôi là gì chứ, nói vất vả gì nữa!”
Lục Thành vừa cười vừa hỏi:
“An An sao rồi ạ? Có khóc không? Hình như con bé bị uất ức trong nhà trẻ, lúc tôi đến đón trông đáng thương lắm, dỗ kiểu gì cũng không nín. Tôi đưa kẹo mà nó cũng không ăn, suýt thì làm tôi sốt ruột chết được…”
Nghĩ đến bé con mềm mại đáng yêu ấy, Lục Thành – một anh lính còn độc thân chưa vợ – cũng phải đau lòng thay.
“Không sao đâu, con bé được dỗ rồi.”
Tần Minh Dã nghĩ tới cảnh con gái ngủ say trong lòng Giang Niệm, vẻ mặt mãn nguyện yên bình. Đó đâu chỉ là dỗ được, phải gọi là hạnh phúc chưa từng có mới đúng.
Còn Giang Niệm… quá dễ dụ rồi.
An An uất ức là thật, nhưng đói bụng lại là do chính anh nói bừa.
Nhưng cũng đúng thôi, sữa mẹ cũng có tác dụng trấn an tinh thần.
Xem như không phải nói dối.
Tần Minh Dã tự biện hộ, cảm thấy bản thân hợp tình hợp lý, hoàn toàn không có chút áy náy nào vì đã dùng con gái để gài bẫy Giang Niệm.