Cái kiểu hỏi này sao có thể thốt ra từ miệng một người đàn ông?

Dù là chồng đi chăng nữa cũng… không được hỏi như thế chứ!

Tần Minh Dã nhìn thấy động tác luống cuống của cô, mới chợt nhận ra cô hiểu lầm ý mình.

Anh lại hỏi lại:

“Vết thương trên trán. Còn đau không?”

Giang Niệm: À… thì ra là thế…

Tự mình dọa mình rồi.

“… Lúc nãy thì hơi đau, giờ đỡ hơn rồi. Em nghĩ chắc không sao đâu, vài ngày nữa là khỏi.”

Câu trả lời của cô nhẹ nhàng, điềm đạm, không hề làm quá lên.

Thậm chí còn chẳng bận tâm đến việc vết thương trên trán có để lại sẹo hay không.

Dù gì nếu là “Giang Niệm trước đây”, chỉ cần một vết thương nhỏ cũng đủ để khóc lóc ầm ĩ, vì cô ta vốn yêu cái đẹp, nếu bị sẹo thì còn gì để đi quyến rũ Lâm Minh Huy?

Nhưng Giang Niệm hiện tại thì hoàn toàn khác.

Bề ngoài dịu dàng, bên trong lại rộng lượng.

Cô không chỉ không bận tâm, mà còn chủ động hỏi lại Tần Minh Dã:

“Khi nào em có thể xuất viện về nhà vậy?”

Tần Minh Dã nhíu mày, trầm giọng hỏi lại:

“Em muốn về nhà sớm vậy sao?”

“Ừm.”

Giang Niệm gật đầu.

Cô ôm con trong lòng, hạ giọng nói nhỏ nhẹ:

“Trong bệnh viện có mùi thuốc sát trùng rất khó chịu, em không thích. Với lại bệnh viện nhiều vi khuẩn và virus, An An còn quá nhỏ, sức đề kháng yếu, rất dễ bị lây bệnh. Nếu em không sao, thì chi bằng sớm về nhà một chút.”

Giang Niệm không chỉ để ý đến cảm giác của bản thân, mà càng lo lắng hơn cho bé con trong lòng.

Tần Minh Dã khựng lại.

Vì những lời cô vừa nói, anh nhìn cô chăm chú hồi lâu mà không thốt nên lời.

Giang Niệm bị anh nhìn đến mức lòng như có lửa đốt, bất an.

Chẳng lẽ… cô nói sai à?

Cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt, giọng khẽ khàng dè dặt hỏi:

“Không… không được xuất viện sao?”

Cách nói ngập ngừng nhẹ nhàng ấy, lại dịu mềm như giọng An An khi khóc đòi bú lúc nãy, gần như giống hệt nhau.

Tần Minh Dã như bị ai đó đấm mạnh vào ngực.

Anh trầm giọng nói:
“Để anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho em lần nữa. Nếu bác sĩ bảo không sao thì chúng ta xuất viện về nhà.”

Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Giọng vẫn vững vàng trầm ổn, nhưng bước chân mang giày quân đội nện xuống sàn lại rõ ràng gấp gáp.

Bác sĩ đến rất nhanh, kiểm tra lại vết thương trên trán của Giang Niệm, hỏi han một vài triệu chứng.

Xác định không choáng đầu, không buồn nôn, loại trừ khả năng chấn động não. Sau khi kê thuốc hạ sốt và giảm đau, bác sĩ đồng ý cho Giang Niệm xuất viện.

Kiểm tra vừa xong, một bác sĩ khác cũng đến — chính là chủ nhiệm khoa sản, bác sĩ Chu Mộc Hoa mà Tần Minh Dã từng gặp trước đó.

Chu Mộc Hoa khoảng năm mươi tuổi, là người trưởng thành trong thời loạn, đã chứng kiến đất nước từ thời gian khó khăn đi lên.

Tóc bà cắt húi cua, ăn mặc chỉnh tề, toát lên khí chất chắc chắn và mộc mạc của thế hệ cũ.

Giang Niệm vừa nhìn thấy bà, có cảm giác như đang đứng trước một nhân vật bước ra từ phim thời chiến, mang theo phong thái rất riêng biệt.

Cô biết bà.

Nguyên chủ trước kia học trung y, dù thành tích không cao, nhưng cũng hoàn thành mấy năm học. 

Sau khi sinh con, vì mâu thuẫn với Tần Minh Dã ngày càng căng thẳng, ảnh hưởng đến công việc huấn luyện của anh trong quân đội, anh đành phải sắp xếp cho cô ta một công việc — làm y tá tại bệnh viện.

Học đúng ngành, lại đúng thời điểm thiếu người.

Nguyên chủ được phân về khoa sản, làm việc trực tiếp dưới quyền chủ nhiệm Chu.

Nhưng về sau…

Dưới ngòi bút của Diệp Lan Lan, nguyên chủ đâu thể là người an phận?

 Cô ta cả ngày chỉ biết chơi trò mưu mô tính toán, không hề có tâm làm việc, suốt ngày cãi cọ với đồng nghiệp, suýt chút nữa gây ra tai nạn y khoa.

Cuối cùng, công việc đương nhiên không giữ nổi, bị bệnh viện đuổi việc.

Dù gây chuyện như vậy, nhưng chủ nhiệm Chu vẫn đứng ra lo liệu hậu quả, luôn đối xử với nguyên chủ như con cái, tận tình khuyên răn, hy vọng cô ta thay đổi.

Tuy mọi chuyện trước đây không phải do Giang Niệm làm, nhưng khi đối diện ánh mắt hiền hậu bao dung kia, cô vẫn không tránh khỏi xấu hổ.

Chủ nhiệm Chu không nhắc gì đến chuyện cũ, vừa gặp đã quan tâm:

“Thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng không? Sao đang yên đang lành lại bị xe đạp đụng phải chứ? Còn là vết thương trên đầu nữa, nếu để lại sẹo thì đau lòng lắm… Sau khi về nhớ cẩn thận giữ khô vết thương, trước khi đóng vảy tuyệt đối không được để nước dính vào…”

“Còn chuyện cái thai trong bụng, tôi kiểm tra rồi, rất khỏe, hai người không cần lo lắng.”

“Vợ chồng trẻ mà, cãi nhau chút là chuyện bình thường, sao lại giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ? Tiểu Tần, cậu cũng vậy đấy, phải hiểu và nhường vợ một chút chứ. Là đàn ông, phải rộng lượng.”

“Niệm Niệm à, bây giờ mang thai rồi, là chuyện tốt, phải vui vẻ chứ. Mau theo Tiểu Tần về nhà, ăn ngon, ngủ kỹ, chăm sóc bản thân thật tốt. Như vậy mới có lợi cho cháu, cũng tốt cho em bé.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play